Lưu Manh Lão Sư

Chương 361 : Tôi giống lưu manh sao?

Ngày đăng: 21:09 20/04/20


Trần Thiên Minh vốn muốn lên cầu thang, đột nhiên từ bên cạnh có người lao ra cản đường mình. Vì thế, hắn tức giận ngẩng đầu lên, muốn xem xem



đó là ai.



Đứng trước mặt là một người đàn bà khoảng sáu mươi tuổi, thân hình trung đẳng, mặt tròn quay, tóc hơi hoa râm, hai mắt sắc như dao cạo đang nhìn Trần Thiên Minh.



"Dì à, dì đừng cản đường tôi." Trần Thiên Minh xấu hổ nói,



Người ta vốn lớn tuổi hơn mình, đáng ra phải nên kính già yêu trẻ, nhưng, mình lách bên trái, bà dì đó cũng lệch sang trái, mình lách sang phải, bà ta cũng dịch sang phải, mình đứng yên thì bà ta cũng đứng yên.



"Cậu tới đây làm gì? Đường này cậu không đi được?" Bà dì trợn mắt lườm



Trần Thiên Minh, nói.



Bà ta mới sáng sớm đã thấy Trần Thiên Minh lén la lén lút đi về phía này, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, điều này khiến cho bà ta không khỏi đề cao cảnh giác. Ai bảo mình là quản lý của tầng nhà ký túc xá nữ chứ, ngàn vạn lần không thể để sắc lang tới khi phụ nữ sinh của mình.



"Dì à, sao dì lại nói vậy? Sao đường này tôi không được phép đi?" Trần



Thiên Minh vẻ mặt tức giận nói,



Mình có trêu trọc gì bà ta đâu, sao bà dì này lại giống như uống phải thuốc vậy.



"Cậu biết đây là đường gì không?" Bà dì hỏi Trần Thiên Minh



"Tôi biết, đây là cầu thang." Trần Thiên Minh có chút lo lắng,



Chẳng lẽ bà dì phía trước này thần kinh có vấn đề, không phải là bà ta thấy mình đẹp trai nên muốn phi lễ chứ? Trần Thiên Minh thấy bà dì này trông



không được dễ nhìn cho lắm, mày rậm mắt to, hơn nữa còn già như vậy nữa.



"Đây là cầu thang lên ký túc xá của nữ sinh, cậu là nam nên không thể đi." Bà dì lớn tiếng nói.



"Hiện tại không phải là nam nữ bình đẳng sao? Sao con gái lên được còn con trai lại không?" Trần Thiên Minh hỏi.



"Đây là ký túc xã nữ sinh, cậu lên làm gì?"



Bà dì càng nhìn càng thấy Trần Thiên Minh giống lưu manh, hiện tại trên TV toàn chiếu loại tình tiết này, trông dễ nhìn, bình thường đều là người xấu cả. Hơn nữa Trần Thiên Minh nói chuyện có chút lỗ mãng, người tốt có thể nói chuyện kiểu này sao?



"Tôi đến xem ký túc xá nữ? Không được ư?" Trần Thiên Minh hỏi


Tiểu Hồng không biết chuyện vừa rồi, vừa cười vừa kéo Trần Thiên Minh



lên lầu.



Thế là, Trần Thiên Minh và tiểu Hồng bước lên cầu thang.



"Tiểu Hồng,



may mà có em hướng đạo, vậy thì thầy sẽ không phải tìm chỗ này tìm chỗ



nọ nữa." Trần Thiên Minh cười nói.



Bởi vì hắn không biết nhiều về trường học, cho nên tìm mãi mới thấy nơi này, dẫn tới bị bà dì đó hoài nghi.



"Lão sư, thầy ăn cơm chưa?" Tiểu Hồng quan tâm hỏi Trần Thiên Minh.



"Chưa, đợi lại nữa kiểm tra tình hình ký túc xá xong rồi mới về ăn." Trần Thiên Minh nói.



Nếu như mình ăn rồi mới tới, học sinh đều đi tự học rồi, vậy thì còn kiểm tra cái gì nữa?



"Lão sư, hay là thầy lên trước đi, nếu em đi cùng thầy, bạn học khác thấy sẽ nói là em gọi thấy tới kiểm tra, em mấy phút nữa sẽ lên." Tiểu Hồng xấu hổ nói.



Trần Thiên Minh nghĩ một lát, thấy lời tiểu Hồng cũng có đạo lý. Vì thế hắn cũng đồng ý, không ngờ tiểu Hồng nghĩ chuyện gì cũng chu đáo như vậy, để mình lên trước một mình kiểm tra, sau đó tiểu Hồng mới về ký túc xá.



"508, là đây rồi." Trần Thiên Minh lẩm bẩm.



Hắn cuối cùng cũng tới được tầng năm, sau đó từ đếm một tới tám, cuối cùng nhìn thấy tấm biển bên trên.



Nghe tiểu Hồng nói, trong ký túc xá có mười hai bạn nữ sống, có sáu cái giường tầng, túc xá là phòng xép, bên trong có nhà vệ sinh và nhà tắm, có chút cảm giác giống như là nhà trọ sinh viên.



Trần Thiên Minh nhìn túc xá 508 thuộc về nữ sinh của lớp Cao Nhất (1) này, cửa thì mở hé, có chút ý tứ như mở rộng cửa thành. Cho nên, hắn bước tới trước cửa, sau đó gõ cửa, nói:



"Thầy là Trần Thiên Minh, thầy có thể vào không?" Nói xong, hắn ngó đầu vào trong.



Dẫu sao thì cửa ký túc xá cũng mở, cho nên chắc là không có cảnh cấm trẻ em nào xuất hiện đâu, mà mình thì cũng chẳng phải là trẻ em, cho dù có đi chăng nữa thì mình cũng chẳng sợ, Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.



Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn không muốn thấy cảnh bất nhã của nữ sinh của mình, cho nên, hắn vẫn gọi một tiếng chứ không trực tiếp tiến vào. Có điều, con người chính là như vậy, tới nơi rồi, cho dù là không vào, nhưng vẫn muốn nhìn trước một cái đã.



Vì thế, Trần Thiên Minh ngẩng đầu ngó vào trong, khi hắn vừa nhìn vào chưa được bao lâu thì liền vội vàng rút cổ lại, mắt không dám nhìn tiếp nữa.