Lưu Manh Lão Sư
Chương 363 : Đại Kế Lâu Dài
Ngày đăng: 21:09 20/04/20
Trần Thiên Minh vừa nghe cán bộ nam kia nói vậy, hắn thật chẳng biết nói gì nữa. Nếu như đúng lời những nữ sinh nói, vậy những nam sinh này cũng thật sự là lười, quét cùng chỉ quét một phần.
Hơn nữa bụi bẩn còn gom hết xuống gầm giường, vậy cũng chẳng khác gì không quét cả, chỉ là chuyển bụi bẩn từ chỗ này qua chỗ khác mà thôi. Còn lý do tại sao những nam sinh này không thấy mùi thối, đơn giản chính là vì mấy cu này đã ngửi quen rồi.
Trần Thiên Minh lúc này lại tiếp tục quan sát giường của đám nam sinh, trên giường cơ bản chính là toàn quần áo đang chất đống, hơn nữa nhìn đám quần áo này, có vẻ là cởi ra cũng chẳng thèm giặt.
Trần Thiên Minh liền hỏi: "Quần áo của các em sao lại không thèm giặt?"
Một nam sinh chợt nói: "Do không có thùng nước ạ."
"Phòng ký túc xá của các em có bao nhiêu thùng nước? Không phải là mỗi người một cái sao?" Trần Thiên Minh hỏi.
Hắn tính lại một chút, mười hai người, không phải chính là mười hai thùng nước sao.
"Không phải, cả phòng bọn em có được hai thùng nước, những cái khác thì không thấy đâu, căn bản là cũng không mua thêm, bởi vì ở nhà bọn em
cũng không thường xuyên giặt đồ, cứ mặc lại là được." Nam cán bộ nói.
"Vậy nên, quần áo của các em đều để ở đây, có thùng thì mới đi giặt." Trần Thiên Minh hiểu ra nói,
Hóa ra là như vậy. Nhưng mà có điều hắn vẫn không hiểu, dù sao cũng có hai thùng nước mà, giặt một lần quần áo cũng chẳng bao lâu, vậy làm sao có nhiều quấn áo không giặt như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, hắn liền đi tới gian phòng tắm ở phía sau, đi tới đó, chỉ thấy bên ngoài phòng tắm có hai thùng nước, bên trong thùng cũng đầy quần áo, nhìn màu sắc đám quần áo, cũng lâu rồi bị ngâm nước đây.
"Quần áo trong hai thùng này là của ai vậy?" Trần Thiên Minh hỏi mấy học sinh.
"Là của bọn em." Có hai nam sinh nói.
"Vậy quần áo bị ngâm mấy ngày rồi?" Trần Thiên Minh lại hỏi.
"Em hai ngày chưa giặt," Nam sinh Giáp nói.
"Em thì ba ngày chưa giặt." Nam sinh Ất nhỏ giọng nói.
Cậu ta thấy quần áo của mình bị ngâm lâu hơn bạn học Giáp một ngày, vì thế có chút xấu hổ.
Trần Thiên Minh có chút tức giận quay lại phòng, hắn gọi toàn bộ nam sinh đến rồi ngồi bên giường, lớn tiếng nói:
"Hôm nay lúc thầy đang làm việc, thấy còn có nữ sinh nói có nam sinh ăn mặc rất sạch sẽ, hóa ra không phải vậy, các em xem ký túc xá của mình đi, có bao nhiêu ngày không quét rồi, có đến bao nhiêu quần áo không giặt, chăn mền trên đó thì lộn xộn, thật càng nói càng thấy sai rồi."
Nhìn dáng vẻ đám này thì hình như là cố ý chờ mình, mà giờ tan học cũng qua gần một tiếng rồi, bọn hắn vẫn chờ ở đây, xem ra cũng rất có tính nhẫn nại nha.
"Muốn có xe còn không phải dễ sao? Nhà em có tiền như vậy, nếu nhà em
không đưa tiền cho em mua, vậy thì đại ca mua cho em." Chu Kỳ đừng ngoài nói với Hoàng Lăng.
Trước kia bọn họ thường đi chơi, chính là vì bọn chúng tưởng Hoàng Lăng là cô gái thích theo người có tiền, nhưng hiện giờ bọn họ mới biết, Hoàng Lăng dĩ nhiên lại là người thừa kế tương lại của tập đoàn Hoàng Thị.
Hơn nữa mấy ngày trước Chu Kỳ còn phát hiện Hoàng Lăng lớn lên càng lúc
càng xinh đẹp, vóc dáng còn ngon lành hơn đám nữ nhân mà bọn chúng chơi
đùa qua, cho nên Chu Kỳ mới coi trọng Hoàng Lăng.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiền, nếu như có thể chơi cô ta, khiến cô ta theo mình, vậy thì tập đòan Hoàng Thị sau này là của mình rồi.
Hơn nữa, ý kiến này còn do cả cha già của Chu Kỳ nhét vào đầu hắn nữa, đó là sau khi hắn đem chuyện này nói cho cha mình, cha hắn cực lực tán thành, lại còn nói cho hắn một số chủ ý "tốt" nữa, lại còn chỉ cách chơi như thế nào, cho dù xấu xa chút cũng không sao, trước tiên cứ nắm trong tay đã.
Sau này có tiền thì bao mười người tám người mỹ nữ bên ngoài cũng được. Hơn nữa Hoàng Lăng còn xinh đẹp như vậy, chuyện tốt thế có đốt cả trăm cái đèn lồng đi tìm cũng không thấy nha!
Cho nên, Chu Kỳ lập tức kêu thêm mấy thằng bạn vớ vẩn của hắn, chuẩn bị
đi đến kéo Hoàng Lăng đi chơi, chỉ cần Hoàng Lăng đi với bọn nó đến quán bar chơi mà nói, chúng nó sẽ cho mê dược vào, vậy là sau đó "mê gian" cô bé, khiến cô bé trở thành người của hắn, ha ha, vậy là gạo nấu thành cơm rồi.
Vì thế, mọi lần chúng đều chờ đến lúc Hoàng Lăng ra khỏi cổng trường, dù đợi đến hơn hai tiếng nhưng hắn vẫn biết là Hoàng Lăng trốn trong trường, nào ngờ những hôm đó Hoàng Lăng đều về sớm một tiết, hại chúng toi cơm. Nhưng hôm nay, chúng biết cô bé không về sớm, mà giờ tan học đã lâu, đám học sinh đi về hết, vậy mà vẫn chưa thấy cô bé ra.
Tất cả học sinh đều nói Hoàng Lăng không ở trong trường, nhưng Chu Kỳ không tin, bởi vì trong trường hắn có "cơ sở ngầm", hắn biết trưa nay Hoàng Lăng có đi học.
Vì muốn sau này trở thành chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị, Chu Kỳ quyết định liều mạng chờ đợi. Quả là ông trời không phụ lòng người xấu, rút cục bọn chúng cũng tóm được Hoàng Lăng.
"Tôi không cần các anh mua giúp, tôi còn nhỏ, không cần dùng xe." Hoàng
Lăng lắc đầu, nói.
Hiện giờ trong lòng cô bé rất vội, hiện giờ bọn chúng tóm được mình, nhất định sẽ không cho mình chạy. Làm sao bây giờ?
Trong lòng Hoàng Lăng đang tự hỏi.