Lưu Manh Lão Sư

Chương 368 : Âm Soa Dương Thác

Ngày đăng: 21:09 20/04/20


Sáng sớm hôm sau, trong lòng Trần Thiên Minh rất cao hứng, ngay cả trong lúc làm việc hắn cũng không khỏi cười ra tiếng.



Lý Hân Di ở bên cạnh nhìn thấy Trần Thiên Minh như vậy thì kỳ quái hỏi:



"Thiên Minh, anh hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì vui sao, nhìn anh cười cứ như ngốc luôn vậy?"



"Không, không có gì, tôi chỉ nhớ lại chương trình Tv chiếu tối qua mà thôi, nghĩ đến tình tiết buồn cười mà." Trần Thiên Minh ấp úng nói với nàng.



Hắn hiện tại không thể đem điều vui mừng ra nói với Lý Hân Di được.



Sáng sớm hôm nay, Trần Thiên Minh ra cửa hàng bán hoa mua một bó hoa



hồng đỏ, bà chủ cửa hàng hoa cũng nói, hoa như vậy cũng chỉ có được vài bó mà thôi, hơn nữa thành phố M không có loại hoa hồng như vậy. Nhìn dáng vẻ bà chủ hưng phấn như vậy, Trần Thiên Minh cũng bán tín bán nghi.



Chẳng qua, sau đó Trần Thiên Minh đã hoàn toàn tin, bó hoa này cũng đến 388 đồng, thật sự là rất đắt, nếu không thì cả thành phố M cũng không phải chỉ có một cửa hàng này có, vậy dựa vào cái gì mà đắt vậy chứ?



Bà chủ kia còn đưa danh thiếp cho Trần Thiên Minh, sau đó còn vỗ bộ ngực phẳng như tàu sân bay của mình, may là có nịt ngực kéo lại chút, bà ta cam đoan nhất định 10 giờ sáng sẽ gửi đến phòng làm việc của Hà Đào, mà Trần Thiên Minh sợ bà ta cứ vỗ đến khi rớt cả nịt ngực nữa thì phiền to nên rời đi luôn.



Vì thế, Trần Thiên Minh vừa làm việc vừa nhìn đồng hồ, nếu như thời gian đến 10 giờ, hắn sẽ lập tức đến phòng làm việc của Hà Đào dùng hoa hồng để thể hiện lời xin lỗi với cô ấy, người ta thường nói, mỹ nữ xứng tiên hoa, chính mình tặng một bó tiên hoa đẹp như vậy, chắc là Hà Đào sẽ rất cao hứng, nàng khẳng định là sẽ nhào vào lòng mình và sẽ tha thứ cho mình.



Rút cục cũng tới 10 giờ, Trần Thiên Minh hết sức phấn khởi đi tới phòng làm việc của Hà Đào, nghĩ tới dáng vẻ cao hứng khi nhận được hoa của Hà Đào, trong lòng hắn vui như hoa nở.



Vào phòng làm việc, chỉ thấy Ngô Thanh đang cùng hai giáo viên ở đó, cũng không thấy Hà Đào đâu cả, nhưng Trần Thiên Minh thấy trên bàn làm việc của Hà Đào có bó hoa mà sáng nay mình mua, hắn rất cao hứng.



Không biết là hoa này đưa tới lúc nào, Hà Đào có thấy không? Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.



"Ngô Thanh, buổi sáng tốt lành." Trần Thiên Minh tươi cười nói với Ngô Thanh.



"Ồ, cậu đến rồi à,"



Ngô Thành thấy Trần Thiên Minh, hắn cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt tức giận nói.



"Ngô Thanh, sáng nay anh mặc đồ không tồi đó, rất xuất khí," Trần Thiên Minh nói,



Dù sao cũng là một con dế mèn "xuất" và "suất(đẹp trai)" cũng phát âm giống nhau, Ngô Thanh nghe cũng không hiểu.



Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh nói mình như vậy, hắn mừng rỡ đừng lên,



vừa nói vừa cười với Trần Thiên Minh:


"Sáng hôm nay là Trang Dũng tự mình tặng hoa tới, vậy anh còn gì để giải thích hả? Trần Thiên Minh, không nghĩ ra anh càng ngày càng không biết xấu hổ như vậy!"



"Trang Dũng kia tự mình tặng hoa tới?"



Trần Thiên Minh có chút luống cuống, việc này rút cuộc là sao? Còn nữa, người tên Trang Dũng này là ai? Hắn muốn theo đuổi Hà Đào? M, là thằng khốn kiếp nào không biết sống chết theo đuổi nữ nhân của mình, Trần Thiên Minh càng nghĩ càng bực.



Được rồi, gọi điện lại cửa hàng bán hoa. Nghĩ tới đó, Trần Thiên Minh vội vàng móc tấm danh thiếp sáng nay bà chủ hàng hoa đưa cho, ấn số điện thoại gọi qua.



"Này, bà chủ, tôi là Trần tiên sinh sáng nay đã mua hoa chỗ bà, vậy hoa



hồng của tôi sao chưa tới? Lập tức đưa đến đây ngay cho tôi."



Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.



"Trần tiên sinh, thật xấu hổ, tôi đang tìm ông đây, nhân viên của tôi lúc đưa đến nửa đường, đột nhiên có sự cố nhỏ, toàn bộ hoa bị hư rồi. Ông muốn trả lại tiền hay là tặng lại hoa?" Bà chủ hàng nói.



Kỳ thật là lúc Trần Thiên Minh rời cửa hàng hoa không lâu, có một khách nhân đến, người này trả tiền còn cao hơn Trần Thiên Minh, hơn nữa còn không cần chuyển hoa, vì thế bà chủ sao lại không bán cho người khác chứ, cho nên bà chủ đã mang bán hoa của Trần Thiên Minh.



Bởi vì bà ta không có số của Trần Thiên Minh, cho nên không gọi được cho hắn, lại không thể đổi hoa khác cho Trần Thiên Minh.



"Tôi vẫn lấy loại hoa hồng đó, lập tức mang đến cho tôi ngay." Trần Thiên Minh tức giận nói.



"Thật xấu hổ, Trần tiên sinh, loại hoa hồng đó đã hết rồi, chúng tôi cũng không muốn vậy, đến nửa đường thì bị hỏng hết, chúng tôi cũng chịu tổn thất, cũng là người bị hại mà." Bà chủ kia nói.



"Khốn nạn!" Trần Thiên Minh sau khi chửi một câu trong điện thoại, hắn dập máy luôn.



"Trần Thiên Minh, anh mắng ai?" Hà Đào nghe thấy Trấn Thiên Minh mắng người, nàng tưởng rắng hắn đang mắng nàng.



"Anh đang mắng con mụ chủ cửa hàng bán hoa, bà ta kêu hoa anh chuẩn bị



bị hỏng không thể đưa tới cho em." Trần Thiên Minh tức giận nói,



M, vốn là mình tặng bó hoa mà Hà Đào thích, ai ngờ "âm soa dương thác" thế



nào, lại có tên Trang Dũng nào đó tặng hoa trước, lại còn giống y của mình, làm mình thảm luôn, lại còn bị Hà Đào hiểu lầm nữa.



"Trần Thiên Minh, anh không nỡ tặng hoa cho tôi thì cứ nói là không nỡ đi, đem hoa người khác tặng nói là của mình, sau khi bị tôi vạch trần, lại còn dám mắng tôi, anh là tên khốn, anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn thấy anh."



Hà Đào càng nói càng tức, càng nói nàng càng thương tâm.