Lưu Manh Lão Sư
Chương 377 : Mượn Tiền
Ngày đăng: 21:09 20/04/20
"Không thành vấn đề, tuyệt đối là không thành vấn đề," Ngô Thanh mừng rỡ cười.
Hắn cũng không thể ngờ được Trần thiên Minh lại đáp ứng nhanh như vậy, xem ra, hôm nay hẳn là buôn bán lời lớn rồi.
Trần thiên Minh suy nghĩ một chút, rốt cục là mời Ngô Thanh đi ăn cơm, hay là gọi mỹ nữ đến, chẳng nhẽ lại mời Ngô Thanh ăn cơm?
Ngô Thanh thấy Trần thiên Minh đang suy nghĩ, hắn vội vàng hỏi Trần thiên Minh,
"Thiên Minh, cậu giới thiệu mỹ nữ cho tôi, hay là mới tôi ăn cơm?" Nói xong, hắn cười rất âm hiểm.
"Giới thiệu mỹ nữ đi," Trần thiên Minh linh cơ chợt động,
Bởi vì Lý Hân Di nói trưa nay không về nhà mà ở lại phòng làm việc, không bằng cứ mời Lý Hân Di ra mặt chút.
"Vậy cậu giới thiệu người nào cho tôi? Tôi có biết hay không?" Ngô Thanh hưng phấn nói.
Chính mình nếu như có thể của được một mỹ nữ, vậy thì sướng rồi!
"Anh biết, chính là mỹ nữ Lý Hân Di ở phòng tôi, thế nào? Tôi trưa nay mời nàng theo chúng ta đi ăn cơm," Trần thiên Minh nói với Ngô Thanh.
"Hân Di?! Tốt nha! Tốt!"
Ngô Thanh cao hứng đến mắt lóe hào quang, miệng mở thật lớn, dáng vẻ hưng phấn đền mức Trần thiên Minh muốn cởi giầy ra, sau đó nhét vào miệng hắn.
"Ngô Thanh, anh chảy nước miếng kìa!"
Trần thiên Minh hình như nhìn thấy có gì đó chảy từ trong miệng Ngô Thanh ra.
Ngô Thanh nghe thấy Trần thiên Minh nói thế, hắn vội vàng lấy tay áo
lau mấy cái, sau đó trừng mắt nói:
"Gì mà nước miếng? Đấy là mồ hôi, cậu không biết thì đứng giả thông minh, hiện giờ thời tiết đang nóng, chỉ đứng một chút mà nhiều mồ hôi như vậy luôn." Ngô Thanh vội vàng giải thích.
Trần thiên Minh cười nói: "Ngô Thanh, hiện giờ tôi giíup anh mời Lý Hân Di rồi, anh có phải là hôm nay nên mời chúng tôi đến khách sạn lớn ăn một bữa không?"
Trần thiên Minh càng nghĩ càng cao hứng, chỉ cần có thể kéo Lý Hân Di đi ăn cơm, vậy thì mình lại lời rồi, chuyện này xem như không tệ nha.
"Đi khách sạn ăn cơm?"
Ngô Thanh đã từng ăn một lần, trong lòng đến giờ vẫn còn đau, hắn nghĩ còn có thể mời Lý Hân Di, nhưng không muốn mời Trần thiên Minh, vậy thì mình lỗ vốn rồi.
"Đúng vậy, anh mời mỹ nữ người ta ăn cơm, không đi ăn khách sạn, chẳng
Minh. Trần thiên Minh chẳng còn cách nào khác là vừa cười vừa nói với Lý Hân Di:
"Tôi hôm nay là mới Ngô Thanh cùng cô ăn cơm, cho nên, anh ta mới ở chỗ này, cơm xong rồi mới đi."
"Ồ," Lý Hân Di nhìn Trần thiên Minh một chút, cũng không nói gì nữa.
Không lâu sau, người đưa cơm đã tới bên ngoài. Ngô Thanh vội vàng ra cửa lấy hàng, sau đó nháy mắt với Trần thiên Minh, ý là Trần thiên Minh ra trả tiền.
Bất đắc dĩ Trần thiên Minh đành ra nói với người đưa hàng, hỏi: "Bao tiền?"
"Tổng cộng là 50 đồng!" Người kia nói.
Trần thiên Minh móc ví ra, sao đso đưa ra một tờ màu "hồng hồng", người
đưa hàng trả lại cho Trần thiên Minh một tờ 50 đồng rồi rời đi.
"Thiên Minh, cậu không phải nói chỉ còn 50 đồng sao? Thế nào mà còn hẳn
100 đồng thế?" Ngô Thanh kỳ quái hỏi.
Bởi vì Lý Hân Di ở đây, hắn không dám nói chuyện kia ra.
"Ồ, là vừa rồi tôi mới mượn Lý Hân Di, tôi hỏi vay anh, anh không chịu cho mượn."
Trần thiên Minh cố ý nháy mắt với Lý Hân Di, sau đó nói với Ngô Thanh.
"không phải chứ, cậu hỏi mượn tôi tiền lúc nào? Tôi sao không biết?" Ngô Thanh cố ý nghiêm mặt nói,
"Ngô Thanh tôi mà là loại người đồng nghiệp hỏi vay tiền mà không cho vay sao?"
Ngô Thanh nói, vừa nói hắn vừa cười với Lý Hân Di, hắn muốn giữ hình tượng của mình, hắn không ngại mà đẩy Trần thiên Minh ra xấu mặt thay.
"Được rồi, được rồi, hiện giờ cũng tan học rồi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh ăn cơm nào, mọi người nghỉ ngơi đi!"
Lý Hân Di thấy Trần thiên Minh và Ngô Thanh cứ ở đó làm ồn, nàng không nhịn được nói. Bởi vì hôm nay nàng muốn viết ra một kế hoạch của một hoạt động, vì thế mới lưu lại tăng ban, hiện giờ nàng cũng đói rồi.
"Đúng, Hân Di nói đúng, Thiên Minh, cậu cùng đừng ầm nữa, Hân Di còn
phải nghỉ ngơi, cậu sao có thể như vậy chứ?"
Ngô Thanh nói xong, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Trần thiên Minh, dường như là Trần thiên Minh mới là người gây chuyện.