Lưu Manh Lão Sư
Chương 383 : Cái Đó Đè Tôi
Ngày đăng: 21:09 20/04/20
Hội triển lãm rốt cuộc cũng bắt đầu, ngày đầu tiên, vì muốn để mọi người làm quen với không khí khi buổi triển lãm bắt đầu, Trần Thiên Minh đã đưa cả đám Lâm Quốc đến đây, xem qua một chút, sau đó lại cho Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô trở về.
Dương Quế Nguyệt cũng mang theo mười lăm người cảnh sát, phân biệt đi lại ở các nơi trong phòng triển lãm. Nàng cũng Khâu Hiểu Lệ và hai cảnh sát nữa túc trực bên cạnh Kính Tây Thi, cẩn thận canh chừng. Dương Quế Nguyệt cũng nhìn thấy Trần Thiên Minh mang theo nhiều người như thế đến đây, nàng trào phúng nói:
"Trần Thiên Minh, anh mang nhiều người đến thế sao? Xem ra, anh còn khẩn trương hơn tôi nữa nhỉ."
"Tôi chỉ để cho đám huynh đệ quen hoàn cảnh bảo vệ cùng bố trí của triển lãm mà thôi, điều này sẽ hỗ trợ cho công việc bảo vệ văn vật."
Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Dương Quế Nguyệt, nói. Hiện giờ là lúc làm việc, hắn không muốn so đo với một "hung nữ" như nàng.
Nói đến ngực của Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh lại không khỏi liếc mắt nhìn qua một cái, nàng hôm nay mặc cảnh phục, cùng ngày hôm đó không khác gì, song nhũ vẫn đầy đặn như vậy.
Chỉ tiếc là nhìn bên hông nàng có gì đó hơi cộm lên, phỏng chừng đấy là súng. Nhìn lại miếng cấp bậc ở ngực của Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh lại nhớ ngày đó nó đè lên đầu mình.
M, nếu như Dương Quế Nguyệt mà không mặc quần áo rồi dùng ngực đè mình
mà nói, vậy mới sướng, không có lý do gì hôm đó lại bị cái miếng sắt kia đè lên đầu, hại mình chẳng biết sướng tí nào cả.
"Trần Thiên Minh, hai mắt anh mù à!"
Dương Quế Nguyệt phát hiện hai mắt Trần Thiên Minh cứ nhìn chằm chằm ngực của mình, mặt nàng đỏ lên, tức giận mắng Trần Thiên Minh.
"Này, "hung nữ", cô mắng ai vậy, đừng mắng tôi nha, tôi làm gì mà chọc giận cô chứ?"
Trần Thiên Minh cũng thấy tức giận, thế nào mà Dương Quế Nguyệt cứ thấy mặt là lại chửi hắn vậy, có phải là thấy mình lớn lên đẹp trai nên định "gây chú ý" không?
"Anh, ánh mắt của anh không nhìn vào kính tây thi, anh nhìn cái gì đó hả?" Dương quế Nguyệt tức giận nói.
"Tôi chỉ nhìn một chút bảng tên của cô mà thôi, lần trước tôi còn chưa thấy rõ, nếu như đến khi nào cô khi dễ tôi, tôi còn biết mà kiện cô chứ." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Cô nàng Dương Quế Nguyệt này sao vậy, người nào nhìn ngực nàng ta chứ? Mình là chính nhân quân tử, muốn nhìn cũng còn có thể nhìn nhũ câu của nàng, chứ giờ nàng mặc cảnh phục, mặc kín đến như thế, mình có thể nhìn thấy gì sao?
Dương Quế Nguyệt nghe thấy Trần Thiên Minh lên tiếng lại nhớ đến lần trước cái "cứng cứng" đó đè lên đầu Trần Thiên Minh, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn. Đã thề là thiên đao vạn trảm cũng không nói, thế mà giờ hắn lại nói là sao?
đồ."
Mới rồi Mã Bân cùng một phụ nữ đi đến triển lãm, hiện giờ hắn muốn đưa cô ta ra ngoài. Dù sao ở đây ông ta cũng không có tác dụng gì nữa, Trần Thiên Minh cũng nói là không cần ông ta ở lại. Hơn nữa, một số thủ hạ của ông ta ở lại là được rồi.
"Bạn gái? Ngất mất." Trương Ngạn Thanh nhìn Mã Bân đang ôm một nữ nhân
xinh đẹp, phía sau là bốn người bảo tiêu rời đi, hắn tức giận mắng.
"Ngạn Thanh, làm sao vậy? Cậu tức giận với bọn họ sao?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Ngạn Thanh.
"Lão đại, như vậy mà gọi là bạn gái sao? Một ông già hơn bốn mươi tuổi lại ôm một cô gái mới đôi mươi, xem ra là ông ta dùng tiền "mua" thôi." Trương Ngạn Thanh nói.
"Người ta có tiền, cậu làm được gì nào? Cậu nếu như có tiền, cũng có thể "mua" lấy mười người tám người mỹ nữ theo sau cậu." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Lão đại, em mới không cần như vậy, em hiện giờ còn là xử nam đó! Em muốn tìm nữ nhân mà mình thích, em không muốn dùng tiền để đi "mua",
tiền không thể mua được tình cảm." Trương Ngạn Thanh lắc đầu, nói.
Trần Thiên Minh nhìn Trương Ngạn Thanh rồi cười cười, nói: "Ha ha, Ngạn Thanh, xem ra cậu cũng trưởng thành rồi, muốn có nữ nhân, đúng, nam nhân nên như thế, có bản lãnh thì tự mình đi cua. Dùng tiền, chỉ có thể mua được khoái cảm nhất thời, không mua được tình cảm."
"Lão đại, anh chừng nào thì dạy em mấy chiêu của gái đi, em muốn học chút bản lĩnh. Em thấy mấy người phụ nữ của anh đều ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy mà." Vẻ mặt Trương Ngạn Thanh đầy hâm mộ.
Điều này cũng không thể trách hắn, Trần Thiên Minh hưởng phúc tể nhân như thế, nam nhân nào không muốn? nếu như không muốn, vậy thì không phải nam nhân.
"Đi chết đi, anh mà cần tuyệt chiêu gì, đó là do người ta thích cậu, cậu thích người ta, sau đó cậu thật lòng đối tốt với người ta là được." Trần Thiên Minh nói.
"Đơn giản vậy thôi sao? Không có tuyệt chiêu gì khác? Ví như là "Cua Gái Thập Chiêu", "Thượng Nữ Bí Kíp" vân vân chẳng hạn?"
Trương Ngạn Thanh đầy vẻ khó tin, nếu như chỉ đơn giản như thế có thể của được nữ nhân, vậy thì nam nhân thế giới này ai mà không có phúc chứ!
Trương Ngạn Thanh thầm nghĩ trong lòng.