Lưu Manh Lão Sư
Chương 385 : Đạo Tặc Xuất Hiện
Ngày đăng: 21:09 20/04/20
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trần Thiên Minh, những người này thấy
đám Trương Ngạn Thanh ra ứng chiến, vì thế lấy năm vây một, vây đám Trương Ngạn Thanh vào bên trong.
"Ngạn Thanh, đánh nhanh thắng nhanh, đứng để chúng câu giờ, nếu bọn chúng đã không nghe lời khuyên, vậy thì cho chúng biết tay, đừng để tên nào trốn được." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói với đám Trương Ngạn Thanh.
Chính mình đã cho đám đạo tặc này mặt mũi, nếu mà phế đi võ công của chúng, sau đó giao cho cảnh sát là chúng coi như hết.
"Vậy còn phải xem bản lĩnh của các người!" Tên bịt mặt kia lại lạnh lùng cười.
Bọn chúng tự nhận thấy võ công cũng không tồi, hơn nữa lấy nhiều đánh ít, tin tưởng là nhất định có thể đánh bại đám Trương Ngạn Thanh.
Trương Ngạn Thanh cười nói: "Chúng mày lên đi, đừng nói nhiều nữa."
Nói xong, hắn dùng toàn bộ nội lực vận lên cánh tay, tùy thời ứng chiến.
"Lên, chúng ta giết hết bọn chúng." Tên bịt mặt khác nói.
Nhất thời, ánh đao lấp lóe, năm thanh đao đều chém về phía Trương Ngạn Thanh.
"Đến đây đi, tao cho chúng mày biết lợi hại."
Trương Ngạn Thanh vung hai tay đẩy về phía năm thanh đao, chưởng phong đầy trời đánh về phía năm tên đạo tặc.
Trương Ngạn Thanh lúc này đang tung chưởng đầy trời, tuy là mấy người bịt mặt kia vẫn vác đao chém tới, nhưng với công lực của Trương Ngạn Thanh hiện giờ, đừng nói đến công kích Trương Ngạn Thanh, mà họ giờ muốn tự bảo vệ mình cũng là điều khó.
Bởi vì Trương Ngạn Thanh dùng nội lực để đánh ra bóng chưởng đầy trời, vì thế cả năm người kia đều không ai may mắn tránh được, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất, mà đao của một tên cũng bị đánh rớt xuống đất.
"Mẹ kiếp, vô dụng, còn không mau mà nhặt đao lên."
"Ngươi, ngươi đứng lại đây, ta…ta sẽ không khách khí đâu."
Ngô Tổ Kiệt cười cười một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng người có tư cách đó sao?"
Nói xong, hắn giơ hữu chưởng lên, chuẩn bị tiễn người cuối cùng này lên đường, sau đó là đại công cáo thành, có thể quay về tìm Trần Thiên Minh phục mệnh.
"Đừng, đừng, hảo hán tha mạng! Tôi sau này không dám thế nữa, anh bỏ
qua cho tôi đi!"
Tên bịt mặt lúc này rất thức thời, hắn thấy mười bốn tên đồng bọn của mình đang nằm đất nghỉ, còn mình võ công cũng không cao được hơn bọn họ, vì thế, hắn thấy cầu xin giữ mạng còn quan trọng hơn.
"Mày cũng đến rồi, không mang theo chút "đặc sắc" đi thì không được, người khác sẽ nói mày là hán gian đấy. Mày nói đúng không?" Ngô Tổ Kiệt cười gian.
Bọn họ đã có quy định, tất cả những người có ý định trộm Kính Tây Thi thì đều phải cho về nằm ít nhất là mười ngày.
"Đúng, đúng…" Tên bịt mặt vội gật đầu, sau đó tay trái hắn cầm lấy đao, dùng sức chém một đao lên tay phải mình, đao này vừa chém, máu bắn tung
ra. Phỏng chừng là hắn ít nhất phải nửa tháng mới khỏi được.
Trần Thiên Minh thấy thế, vội vàng phi thân đến trước thằng bịt mặt, sau đó hai ngón tay điểm ra, giúp tên này cầm máu, vết thương đến lúc đó mới ngừng chảy máu được.
Người bịt mặt chỉ thấy một bóng người hoa lên phía trước, sau đó thì nhân ảnh đó làm gì đó trên người hắn, thế là vết thương của hắn được cầm máu.
Hiện giờ, tên bịt mặt mới phát hiện ra võ công của Trần Thiên Minh:
Người không động thủ kia lợi hại như vậy, lấy thân thủ của cả đám chúng, căn bản là không có khả năng trộm được Kính Tây Thi.