Lưu Manh Lão Sư

Chương 396 : Có Dũng Khí Dám Đùa Giỡn Nữ Nhân Của Tao

Ngày đăng: 21:09 20/04/20


"Lên, chúng mày cùng lên cho tao."



A Cẩu hạ lệnh cho đám thuộc hạ ở bên người. A Cẩu vẫn còn tưởng thằng đàn em vừa rồi không cẩn thận mà bị ngã.



Mấy thằng côn đồ lao về phía Tiểu Châu, nhưng không ngờ còn chưa đến gần được Tiểu Châu, Chung Oánh đã lao tới ngăn cản.



Thân thể linh hoạt của cô bé lóang lên, mấy tên côn đồ liền ngã dúi dụ. Sau đó Chung Oánh cũng học dáng vẻ của Tiểu Châu, nhảy tới nhảy lui trên lưng mấy thằng côn đồ, cứ như là coi chúng như đệm vậy.



"Cô Tiểu Châu, chơi thật là vui." Chung Oánh cứ nhảy qua nhảy lại, nói với Tiểu Châu.



"Mẹ kiếp, tao đánh mày."



A Cẩu thấy mầy thằng thủ hạ của mình không cẩn thận như vậy, vì thế, hắn liền vung tay về phía Chung Oánh.



Chung Oánh thấy A Cẩu đánh về phía mình, cô bé cười cười, hai chân đạp mạnh lại bay qua đầu A Cẩu, nhảy đến sau lưng A Cẩu, Chung Oánh liền co chân đạp thẳng vào mông hắn.



A Cẩu không phòng bị kịp, bị đá thành từ thế "chó dữ ăn shit", cắm đầu xuống đất.



"Ha ha, chiêu này của người có phải là ác cẩu ăn "shit" không?"



Chung Oánh vỗ bàn tay nhỏ, cao hứng cười phía sau A Cẩu.



"Lão đại, anh không sao chứ?"



Một thằng côn đồ vội đỡ A Cẩu lên, quan tâm nói.



"Mẹ kiếp mày, mày biết rồi còn hỏi hả, mày giờ thử vấp té như thế tao xem mày có chuyện gì không?"



A Cẩu một mặt lau máu miệng, một mặt mắng đàn em.



"Đúng, đúng." Tên thủ hạ kia vội gật đầu.



"Đúng mẹ mày, chúng mày cùng lên hết cho tao, đánh chết con ôn kia."



A Cẩu sờ hàm răng của nó, còn may không gãy cái nào.



Thằng côn đồ kia vội kéo anh em xông lên, vây quanh Chung Oánh, thậm



chí chúng còn móc đao trong người ra. Hiện giờ, bọn chúng đã biết Chung



Oánh rất tà môn, nếu không cũng không thể đánh ngã hết bọn chúng.



Vừa rồi Hà Đào thấy Chung Oánh đánh mấy tên côn đồ, Hà Đào tưởng là không có chuyện gì, nhưng hiện giờ tình cảnh đến mức thế này, nàng bắt đầu cảm thấy lo cho Chung Oánh.



"Đến đi, cùng tiến lên đi!" Chung Oánh hưng phấn la lên.
Ngô Thanh còn không phát hiện Chung Oánh có võ công, hắn còn tưởng là Chung Oánh cơ trí, khiến đám kia trượt chân.



Tất cả mọi người đều gọi thức ăn mình thích, Trần Thiên Minh tính một chút, đóan chừng bữa ăn khoảng 2000. Chẳng qua cũng không sợ, có tiền A Cẩu "hiếu kính" rồi.



Không bao lâu, thức ăn được đưa lên. Trần Thiên Minh liền mời mọi người ăn. Bởi vì dưới sự an bài của Trần Thiên Minh, Hà Đào ngồi bên phải hắn, Chung Oánh thì ngồi bên trái, Tiểu Châu bên cạnh Hà Đào, còn cạnh Chung Oánh là Ngô Thanh.



"Hà Đào, em ăn nhiều một chút, vừa rồi em sợ hãi quá rồi."



Trần Thiên Minh vừ nói vừa gắp cho Hà Đào cái đùi gà.



Ngô Thanh thấy thế, hắn cũng không kém mà gắp một cái đùi, hai cái cánh



vào bát mình, sau đó lại gắp một miếng cho Tiểu Châu, nói với cô ta:



"Tiểu Châu, vừa rồi em cũng sợ hãi rồi, nhanh ăn đi, ăn lạnh không ngon!"



Tiểu Châu thấy Ngô Thanh trước mặt nhiều người mà gắp thịt cho nàng ta trong lòng ngọt ngào lắm, vì thế cô ta cảm động nói với Ngô Thanh:



"Tiểu Thanh Thanh, cũng là anh tốt với em nhất, em yêu anh chết mất."



Nói xong, cô ta còn hôn gió Trần Thiên Minh một cái.



"Phi", Trần Thiên Minh vừa mới húp ngụm canh, nghe thấy Tiểu Châu nói như lời buồn nôn như thế hắn phun hết cả ra.



"Này, hai người có thể đừng nói nhưng lời ghê rợn đó trước mặt trẻ con không, nếu muốn nói thì tìm lúc có riêng hai người mà nói, nới này có trẻ nhỏ này!" Hà Đào nhìn Chung Oánh, sau đó kháng nghị.



Chung Oánh lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Không sao đâu, dù sao em cũng thấy trên Tv nhiều rồi, không sợ cảnh này. Được rồi, thầy Ngô, thầy có phải là muốn ra vẻ hay không, cô giáo Tiểu Châu đã ở đây, sao thầy lại gắp đùi gà cho chính mình ăn?"



Chung Oánh thấy Ngô Thanh liều mạng gắp cái đùi gà, cô bé tức giận nói.



Hà Đào bên cạnh cũng thấy không vừa mắt, nàng nói với Ngô Thanh:



"Ngô Thanh anh làm gì thế hả, nhiều ít anh cũng phải nói cái gì chứ? Anh



không phải cũng hoa tâm như Trần Thiên Minh chứ, có lỗi với Tiểu Châu hả?"



"Này, này, có gì liên quan đến anh hả?"



Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy đau khổ, thêm cả oan uổng nữa.



Hình như là Hà Đào dẫn lửa lên đốt mình thì phải, rõ ràng là Ngô Thanh ăn không để ý đến Tiểu Châu, thế nào mà thêm mình vào chứ?



Hơn nữa, nếu như Hà Đào cũng biểu lộ như Tiểu Châu, vậy mình sẽ lập tức ôm Hà Đào, rồi ôm hôn nồng nhiệt một trận, quản gì mà có trẻ nhỏ ở đây chứ.