Lưu Manh Lão Sư
Chương 452 : Hai lần tính tiền một lần
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
Nghe người phụ nữ diêm dúa khích lệ, Tá Đằng Mộc cao hứng nói:
"Đương nhiên, ta là người đàn ông cường hãn, ta không lợi hại thì còn ai lợi hại hả? Ha, ha" Nói xong Tá Đằng Mộc cười ha hả.
"Đúng vậy, đúng vậy" Cô ả nói trong lúc đó ả lại chỉ thầm trong bụng: Mày nói suốt một hồi chỉ khen mình lợi hại, lại còn cường hãn. Mạnh mẽ cái đầu mày ấy.
"Người đẹp, đã bao giờ gặp phải đàn ông lợi hại như ta chưa?"
Tá Đằng Mộc vẫn không biết ả chỉ cố ý làm lấy lệ cho hắn vẫn tưởng rằng bản thân mình rất lợi hại.
"Rất ít người lợi hại như anh, anh chàng đẹp trai" Ả lại nói lấy lòng Tá Đằng Mộc.
"Ha, ha" Tá Đằng Mộc cười.
"Anh chàng đẹp trai, em phải về rồi, cho em xin tiền"
Cô ả đưa tay cầm quần lót của mình từ trên đầu Tá Đằng Mộc, mặc vào người sau đó chìa tay ra đòi tiền Tá Đằng Mộc.
"Cô em phải hỏi người bên ngoài" Tá Đằng Mộc không khỏi bực mình nói.
Từ trước tới giờ hắn chơi gái không bao giờ trả tiền. Dù sao Trường Mao thủ hạ của Diệp Đại Vĩ vẫn đang chờ ở ngoài, vậy cứ để Trường Mao trả.
Cô ả nghe Tá Đằng Mộc nói thế đánh lắc mông đi ra ngoài. Lúc nãy ả chứng kiến thân phận khá đặc biệt của Tá Đằng Mộc. Hơn nữa cái gã tóc dài có gương mặt hung ác kia vẫn còn đang chờ ngoài cửa.
Trường Mao đang đứng ở góc hành lang hút thuốc, hắn thấy cô ả diêm dúa đi ra ngoài, tức giận mắng:
"Mẹ kiếp, cô em không ở bên trong làm cho tốt công việc của mình đi, cô em ra đây làm gì hả?"
Trường Mao tưởng cô ả này ăn bớt, không bồi tiếp Tá Đằng Mộc tử tế.
"Xong hết rồi thì còn ở trong làm gì hả? Thiệt là" Cô ả diêm dúa tức giận trừng mắt nhìn Trường Mao.
"Mẹ kiếp có phải cô em dùng việc công báo thù riêng hay không hả? Cô em muốn chết hả?" Trường Mao tức giận mặt tái xám đi.
Lông của mình kẹt trong khóa quần mà cô ta cố tình kéo như thế làm gì mà mình không đau như vậy.
Cô ả thấy Trương Mao tức giận như vậy vội vàng hé miệng ngậm đồ chơi của Trường Mao vào miệng.
"A, thoải mái"
Trường Mao đang định tiếp tục mắng cô ả nhưng cô ả dùng miệng ngậm lấy làm cho hắn quên cả mối thù cũ, hưng phấn kêu lên.
Cô ả nghe Trường Mao khen ngợi mình biết hắn không còn tức giận nữa cô ả liền sử dụng thập bát ban võ nghệ của bản thân liên tục thi triển trên đồ chơi của Trường Mao.
Cô ả quỳ gối bên trái Trương Mao, mông hướng lên, đầu cúi xuống, một tay ả đặt trên đùi Trường Mao, một tay ả véo lông bên dưới của Trường Mao. Đầu của cô ta khẽ ngẩng lên, mái tóc cũng xổ ra làm Trương Mao nhìn hoa cả mắt.
"Mẹ kiếp, khẩu kỹ của cô em hay lắm" Trường Mao tán dương cô ả.
Tay trái hắn đặt trên mông ả, Trường Mao nhẹ nhành vuốt ve cái nơi vừa mềm vừa đàn hồi đó, cảm giác sảng khoái làm hắn không nhịn được nhéo mạnh một cái. Sự sảng khoái làm Trường Mao há miệng thở hổn hển một hồi hình như hắn sắp không chịu được hắn chỉ muốn bộc phát như núi lửa phun trào.
"Đại ca, thoải mái không?"
Cô ả vừa nhổ lông trong mồm ra vừa nũng nịu hỏi Trường Mao.
"Sảng khoái, rất sảng khoái. Chỉ cần cô em làm anh thoải mái sau này anh sẽ giới thiệu mấy anh em khác cho cô em để cô em làm ăn kiếm thật nhiều tiền"
Trương Mao cảm thấy khẩu kỹ của cô ả này rất khá. Thổi, nhả, cắn, ngậm tất cả đều rất thành thục.
"Cám ơn, đại ca" Cô ả lộ vẻ vui mừng.
Sau đó tiếp tục cúi đầu dùng miệng ngậm lấy đồ chơi của Trường Mao.