Lưu Manh Lão Sư
Chương 469 : Nguy hiểm trùng điệp
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
Trần Thiên Minh thấy vẻ khẩn trương của Hoàng Lăng, vỗ vỗ vai nàng nói "Em không phải sợ, em không tin tưởng thầy sao?"
"Em tin" Hoàng Lăng gật đầu
"Được, có thầy ở đây, thầy sẽ không để em bị tổn thương, chỉ cần em nghe lời thầy, bảo sao làm vậy. Nếu không có chuyện gì, em đừng nói, yên tâm, sẽ không sao đâu" Trần Thiên Minh an ủi. Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, không biết đối phương có bao nhiêu người, võ công thế nào. Bất quá, để Hoàng Lăng yên tâm hắn đành phải nói thế.
"được, em nghe lời thầy" Hoàng Lăng nói
"tiểu Ngũ, nếu có việc xảy ra, tôi sẽ cùng Hoàng Lăng chạy đi, cậu cũng chạy hướng ngược lại, không cần lo cho tôi" Trần Thiên Minh nói với tiểu Ngũ.
"Không được lão đại, tôi không thể bỏ anh được" hắn biết nếu hắn bỏ chạy theo đường khác, đối phương có thể bỏ qua cho hắn, như vậy quả thật là có lỗi với lão đại
"Không việc gì, nếu cậu ở cùng chúng tôi ngược lại sẽ liên lụy đến tôi, tôi có khinh công, có thể mang Hoàng Lăng về được, bọn chúng cũng không thể đuổi theo tôi được." Trần Thiên Minh cười nói, cho đến nay, hắn không cần nhiều người bảo vệ chính là bởi lý do này, mặt khác, so với Hoàng Na thì Hoàng Lăng vẫn còn nhỏ, mình mang theo nàng đào tẩu cũng dễ dàng.
Xe tiểu Ngũ vọt về lên phía trước, đồng thời xe của số 9 cũng giảm tốc độ, chuyển vào giữa đường để làm chậm đối phương.
Tuy nhiên, ngoài Diệp Đại Vĩ, Tá Đằng Mộc, Vân ma cùng một thượng nhẫn là có thể bắt kịp Trần Thiên Minh, bọn thủ hạ phía sau càng ngày càng bị bỏ xa do không khinh công. Mặc dù võ công của Trần Thiên Minh rất thâm hậu, tuy nhiên do phải mang theo Hoàng Lăng nên tốc độ chậm hơn bình thường, vì thế bọn Diệp Đại Vĩ vẫn có thể bám theo được.
Bị Trần Thiên Minh ôm chặt, Hoàng Lăng cảm nhận tiếng gió vù vù bên tai liền mở mắt quan sát, thấy mình đang cùng Trần Thiên Minh bay rất nhanh trong không trung, đến mở mắt cũng khó khăn, vì thế nàng nhắm chặt mắt không dám nhìn nữa. Dù sao nàng cũng biết đối phương có rất đông người, vì thế lúc này chỉ mong Trần Thiên Minh có thể mang mình chạy thoát.
Trần Thiên Minh lướt qua dãy nhà cao tầng, hướng tới khoảng sân rộng kia bỏ chạy, phía sau khoảng sân này chính là một cái công viên, lần trước chính hắn đã dẫn Tiểu Hồng đến đây du ngoạn, vì thế hắn cũng biết nếu vượt qua công viên kia, bọn hắn có thể lẫn vào khu dân cư phía sau, như vậy bọn Diệp Đại Vĩ có muốn tìm bắt hắn cũng khó.
Diệp Đại Vĩ đoán được ý đồ của hắn nên kêu lớn "Mọi người cố lên, đừng để hắn chuồn sang được bên kia, lúc đó rất khó tìm được hắn" nói xong hắn móc súng ra nhằm hướng Trần Thiên Minh bắn.
"Phanh" vài tiếng, mấy viên đạn lao về hướng Trần Thiên Minh. Bình thường, người luyện võ không mấy khi mang theo súng, tuy nhiên, với bản tính âm hiểm, Diệp Đại Vĩ vẫn mang theo, bây giờ chính là lúc cần sử dụng đến.
Ở phía trước, phát hiện đối phương nổ súng, Trần Thiên Minh đành ôm Hoàng Lăng bay vọt lên tránh đạn, nếu không nhất định đã bị bắn trúng rồi. Tuy nhiên do hắn vọt lên cao nên bị chậm lại một chút, bọn Tá Đằng Mộc cũng đã kịp thời đuổi tới, hình thành thế tam giác bao quanh hắn.
Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn 3 người bịt mặt nói "Xem ra bọn ngươi cũng không phải đồ ăn hại, cuối cùng cũng có thể đuổi kịp". Mặc dù ra vẻ rất thoải mái nhưng trong lòng Trần Thiên Minh cũng rất lo lắng, từ khi xuống xe đến đây, nếu không có võ công cao cường sẽ không có khả năng đuổi kịp, như vậy mấy kẻ này đều có võ công rất khá. Không biết trình độ của chúng ở mức nào, liệu mình có đối phó được không. Lúc này Diệp Đại Vĩ sau khi chậm lại nổ súng cũng đã đuổi kịp tới, bốn người bao vây xung quanh Trần Thiên Minh.