Lưu Manh Lão Sư
Chương 478 : Tôi giúp em lau khô
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
"Giờ đúng là lúc nghỉ ngơi, nhưng để người khác nhìn thấy cũng không tốt, Trần tiên sinh, em tìm được công việc này cũng không dễ dàng gì, hay là sau này chúng ta ít tán gẫu đi nha" tiểu Mị khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh nói, lại liếc ra ngoài như sợ có người bắt gặp.
"Không việc gì đâu, dù sao hiện tại cũng không có người nào, em cũng vừa hết giờ làm việc buổi sáng, không ai quản em được. Nếu không thì thế này vậy, sau này tôi mời em ra ngoài ăn cơm cùng" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, có thể hẹn tiểu Mị cùng ăn cơm, như vậy là có hy vọng rồi.
"Sau này hãy hay, hiện giờ em mới vào làm việc, có nhiều thứ cần phải học hỏi, đồng thời, hết giờ làm việc em phải về nhà, em cũng không có thói quen ăn cơm ở nhà hàng" tiểu Mị lắc đầu nói, xem ra nàng muốn tìm cớ để cự tuyệt Trần Thiên Minh, không muốn cùng hắn ra ngoài ăn cơm.
Trần Thiên Minh nghe nàng nói như vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu nói "thôi, quên chuyện đó đi, em cũng không có thời gian, tới đây, để tôi rót nước cho em" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đặt cái cốc của Ngô Tổ Kiệt lên bàn, sau đó tiến sang định cầm lấy cốc nước của nàng.
Tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh rót nước giúp mình, lúng túng nói "Trần tiên sinh, để tôi tự làm, không cần phiền đến anh"
"Em khách sáo cái gì, có phải là khinh thường anh" Trần Thiên Minh vừa nói vừa không khách khí giành lấy cái cốc trên tay nàng, sau đó đến bình nước rót nước vào cốc.
Tiểu Mị thấy dù sao cốc của mình cũng bị Trần Thiên Minh giành lấy rồi, không biết làm sao đành phải để hắn rót nước vào.
Trần Thiên Minh rót đầy nước vào cốc của tiểu Mị rồi vui vẻ tiến lại gần nàng nói "Tiểu Mị, đây, nước của em"
tiểu Mị đành phải tiến tới tiếp lấy cốc nước từ tay Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh cũng lợi dụng lúc này mà vuốt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Chà, bàn tay này thật mềm mại, trắng noãn, sờ vào thật là thích.
Bị Trần Thiên Minh vuốt tay, tiểu Mị giật mình, tay cầm nước cũng bị run bắn lên, cốc nước lại được Trần Thiên Minh rót đầy, vì thế không ít nước bị bắn vung lên bộ ngực cao vút của nàng.
Vì vậy Trần Thiên Minh tỏ vẻ khổ sở nói với tiểu Mị "Tiểu Mị, thật tiếc quá, vừa rồi thủ hạ của tôi nói phải đưa Hoàng đổng về nhà, tôi cũng phải đi theo. Vài ngày nữa tôi lại mời em đi ăn cơm được không?" vẻ mặt Trần Thiên Minh lúc này hiện rõ vẻ bi thống, dường như hôm nay không được đi ăn cùng nàng là một sự nuối tiếc của cả đời hắn.
"Ồ, cái kia, quên đi" tiểu Mị nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Nàng đã phải đấu tranh ở trong lòng mới quyết định đi ăn cùng hắn, thế nhưng Trần Thiên Minh lại phải đưa Hoàng đổng về nhà, không thể mời mình được, nàng cũng cảm thấy có chút mất mát.
"Thật là xin lỗi, tình cảnh của Hoàng đổng lúc này thực sự rất nguy hiểm, có người muốn giết nàng, lần trước còn gửi bom đến đây, làm không ít người bị thương, cũng may là khi đó em chưa tới đây làm việc" Trần Thiên Minh nói
"Đáng sợ như vậy sao, dùng bom?" tiểu Mị sắc mặt tái nhợt hỏi lại.
"Hiện tại cũng không đáng sợ nữa, tôi đã cho triển khai vài biện pháp an ninh mới, bom không thể đến đây được. Em về trước đi, vài ngày sau anh lại mời em ăn cơm, được không?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Tốt, Trần tiên sinh, em về trước" tiểu Mị gật đầu nói, chỉnh đốn lại một chút rồi cầm túi xách đi ra.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Na cũng đi ra, Trần Thiên Minh liền cùng bọn Ngô Tổ Kiệt theo thang máy chuyên dụng của Hoàng Na đi xuống bãi xe.
Tới bãi xe, thấy tài xế của chiếc xe thứ ba đang nhỏ giọng nói chuyện với tài xế lại chiếc xe thứ hai trong đoàn xe hộ tống của Hoàng Na. Tài xế của chiếc xe thứ hai đang ngồi trong xe, tài xế của chiếc xe thứ ba đứng ở bên ngoài, thấy bọn Hoàng Na xuống, hắn vội vàng chạy về xe của mình, khẩn trương đến nỗi suýt ngã sấp.
Số Một thấy vậy không khỏi nhíu mày, vừa rồi hắn đã thông báo cho tổ tài xế biết kế hoạch, vậy mà xuống đến đây thấy bọn hắn vẫn nói chuyện. Hắn bóp tai nghe nói "Các cậu không nghe tôi báo gì sao, tại sao vẫn còn ở đây nói chuyện". Thời gian này, cả ba tài xế cũng được trang bị tai nghe, vì thế nên có thể nói chuyện trực tiếp cùng bọn họ.
Tài xế của chiếc xe thứ ba ủ rũ cúi đầu không nói, cùng lúc đó, tài xế của chiếc xe của Hoàng Na nhỏ giọng trả lời "Chúng tôi đã chuẩn bị xe rồi, nhưng vừa rồi A Cơ nhận được điện thoại của gia đình, có chút việc muốn thương lượng cùng tôi". A Cơ chính là tài xế của chiếc xe thứ ba.