Lưu Manh Lão Sư

Chương 493 : Chỉ một ngàn thôi

Ngày đăng: 21:10 20/04/20


"Cái này có gì mà xấu hổ. Thiếu nợ thì phải trả tiền chứ sao. Thế này đi, mấy hôm nữa chú theo anh tới sòng bạc Thường Nhạc một chuyến. Anh trả lại chú mười lăm vạn, được không?" Trần Thiên Minh nói. Bây giờ sòng bài Thương Nhạc chính là ngân hàng nhỏ của hắn.



"Vậy tốt quá. Cám ơn đại ca" Trương Ngạn Thanh vui mừng nói.



"Chú không được nói cho Trương Lệ Linh".



"Em sẽ không nói cho chị Linh biết" Trương Ngạn Thanh cam đoan.



Trần Thiên Minh cúp máy hắn quay lại bàn ăn và nói: "Thật ngại quá, công chuyện làm ăn



"Trần tổng, nhân viên của anh vẫn còn chưa lên sao?" Triệu Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định thăm dò Trần Thiên Minh.



"Sắp tới rồi. Chúng ta cứ ăn cơm trước, vội cái gì chứ?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa gắp một miếng thị bỏ vào bát Lý Hân Di.



Trong lúc mọi người vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra.



Trương Ngạn Thanh và mấy anh em đi vào. Mọi người trong phòng ngây ra khi nhìn thấy trang phục của mấy người Trương Ngạn Thanh. Lúc này mấy người Trương Ngạn Thanh đều mặc đồ véc, đeo kính đen. Trang phục giống nhau. Đặc biệt ai cũng là người cao lớn, dáng vẻ của những người học võ làm mọi người thoáng giật mình, ai cũng tưởng người của xã hội đen tìm tới.



"Đại…, ông chủ" Thiếu chút nữa Trương Ngạn Thanh lại gọi Trần Thiên Minh là đại ca theo thói quen. May mắn là hắn đã kịp thay đổi nếu không mọi chuyện lộ tẩy.



"Tới rồi hả. Hãy đưa nữa trang cho tôi nào" Trần Thiên Minh ra vẻ giận dữ nói với mấy người Trương Ngạn Thanh.



Trương Ngạn Thanh vội vàng lấy từ trong người ra một cái hộp tinh xảo đưa cho Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nhận cái hộp rồi khoát tay với mấy người Trương Ngạn Thanh, ý bảo bọn họ hãy đi ra ngoài. Sau đó Trần Thiên Minh đặt cái hộp trên bàn trước mặt Lý Hân Di và cười nói: "Thật ngại quá. Anh không mua được cái gì quý giá cả".




"Đúng vậy, bọn họ mua ở vỉa hè" Trần Thiên Minh nói.



"May quá. làm em sợ muốn chết. Em cứ tưởng cái vòng này trị giá mười vạn tệ. Nhưng mà Thiên Minh, cái vòng cổ này giống như hàng thật vậy" Lý Hân Di vừa nhìn cái vòng cổ vừa nói.



"Đương nhiên bây giờ con người rất giỏi, làm giả cái gì cũng giống như thật" Trần Thiên Minh nói.



"Cũng đúng" Lý Hân Di gật đầu nói: "Thiên Minh, buổi tối nay hết bao nhiêu tiền?



"Không nhiều. Hơn nữa cái vòng cổ đó chỉ có giá một ngàn tệ" Trần Thiên Minh nói. Vì đã nói làm trò hắn vẫn phải diễn tiếp vì thế Trần Thiên Minh mới đưa ra một con số bất kỳ.



"Đúng vậy. Không nhiều" Lý Hân Di đương nhiên hiểu điều Trần Thiên Minh nói.



"Thiên Minh, ngày mai em sẽ trả tiền cho anh. Em cám ơn anh vì buổi tối nay. Cám ơn anh đã giữ thể diện cho em trước các bạn".



"Không cần khách khí, chỉ có một ngàn tệ. Cứ coi như đây là phí trả cho việc tối nay được làm bạn trai tạm thời của em" Trần Thiên Minh vuốt tóc ngược ra phía sau và nói.



Lý Hân Di đỏ mặt khi nghe Trần Thiên Minh nói. Nàng nghĩ tới việc giả trang làm bạn trai mình của Trần Thiên Minh tối nay vô cùng đặc biệt, ánh mắt hâm mộ của các bạn nữ nhìn mình làm trong lòng nang vô cùng cao hứng. "Vậy còn xe máy của em thì sao?"



"Ngày mai em hãy tới lấy" Sau khi Trần Thiên Minh đưa Lý Hân Di về nhà, hắn hỏi Trương Ngạn Thanh: "Ngạn Thanh, ở công ty không có xe hay sao mà phải dùng tới cái xe van này?"



"Xe đã bị các anh em sử dụng đi làm việc hết, em đành phải dùng tới chiếc xe van đó. Thế nhưng việc em kéo hết các anh em ở công ty tới cũng rất hiệu quả" Trương Ngạn Thanh cười nói với Trần Thiên Minh.