Lưu Manh Lão Sư
Chương 510 : Thi Mạn làm sư phụ
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
Nhưng Lương Thi Mạn lại lắc đầu khi nghe chị Yến nói vậy: "Chị Yến, chị là người đầu tiên đi. Em ở cạnh nói cho chị biết phương pháp. Em sợ em lên trước nhỡ em ngất lại hỏng hết việc" Lương Thi Mạn đỏ mặt nói.
"Thi Mạn nói cũng đúng. Chị Yến, chị trước đi. Chúng ta phân công thế này. Chị thứ nhất, em thứ hai, Tiểu Trữ thứ ba, Thi Mạn cuối cùng. Tiểu Trữ em hãy ra cài then cửa lại" Trương Lệ Linh quay đầu nói với Tiểu Trữ.
"Được, chị trước" Chị Yến cắn môi nói. Nàng cũng không muốn tiếp tục đùn đẩy nữa. Dù gì nàng cũng đã là phụ nữ của Trần Thiên Minh. mọi người cũng thân thiết với nhau. Nghĩ vậy, chị Yến từ từ thoát y. Một đôi nhũ phong cao vút, hiện ra như muốn trêu người.
"Thi Mạn, bây giờ em là giáo viên hướng dẫn phương pháp cho mọi người nhé? Trương Lệ Linh cười nói.
"Thật sự cũng không có gì khó. Trước tiên ba người hãy cởi quần áo cho anh Thiên Minh, sau đó kích thích "chỗ đó" của anh Thiên Minh càng lâu càng tốt. Thời gian càng lâu càng có lợi cho thân thể anh ấy. Anh Thiên Minh có thể giữ được rất lâu. Những lần trước cái đó của anh ấy cứng những ba tiếng, hại em thê thảm luôn" Nghĩ tới tình cảnh khi đó, Lương Thi Mạn lại đỏ mặt.
"Chúng ta cần phải làm cái chuyện kích thích đó sao? Trương Lệ Linh hỏi.
"Đúng vậy. Chúng ta bên trên, anh Thiên Minh bên dưới. Càng nhanh, càng mạnh càng tốt. Người nào mệt mỏi sẽ đổi người khác, tuyệt đối không nên ngừng" Lương Thi Mạn nói.
"Được rồi, chúng ta cởi quần áo cho Thiên Minh" Trương Lệ Linh nói.
"Này, mọi người có nghĩ tới cảm giác của anh không vậy? Cái gì là người trước, người sau, lại còn tự cởi quần áo của anh nữa chứ. Mọi người không muốn nghe ý kiến của anh sao? Hay là để anh chỉ định thứ tự nhé?" Trần Thiên Minh cười dâm đãng nhìn bốn người phụ nữ trước mặt hắn. Đặc biệt đôi nhũ phong đầy đặn đang lắc lư của chị Yến, thật sự làm người khác hết chịu nổi.
"Nhìn cái gì vậy" Chị Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh đang đắm đuôis nhìn mình, nàng ngượng ngùng nói. "Bây giờ em là người bệnh, bọn chị là bác sỹ. Bọn chị nói gì em cũng phải nghe, em không nên ngắt lời".
"A, chị không xong rồi. Tiểu Trữ, em mau lên thay chị" Trương Lệ Linh vừa nói thân thể nàng vừa run rẩy. Xem ra nàng cũng đã thoả mãn.
Nghe Trương Lệ Linh gọi, lập tức Tiểu Trữ trèo lên giường, sau khi Trương Lệ Linh xuống ngựa, Tiểu Trữ vội vàng thay thế luôn. Việc cứu Trần Thiên Minh đã át cả sự thẹn thùng của nàng. Lần trước nàng đã xem Lương Thi Mạn cứu Trần Thiên Minh nên nàng cũng đã biết cách. Nàng nhất định không để cho tiểu đệ của Trần Thiên Minh bị mềm oặt.
Ngay khi Trương Lệ Linh lên thiên đường, Trần Thiên Minh cảm thấy có một luồng âm lương khí từ hạ thể của nàng truyền sang người hắn. Luồng khí đó nhằm thẳng tới đan điền của hắn. Luồng âm lương khí này có thể giúp nâng cao nội lực của hắn, đươpng nhiên Trần Thiên Minh không bao giờ bỏ phí. Hắn đã hấp thu toàn bộ luồng khí đó.
Khi Tiểu Trữ cử động trên người hắn, Trần Thiên Minh cảm thấy luồng nhiệt lưu sinh ra ở phía dưới đã cực kỳ mạnh mẽ. Nó giống như một thủ lĩnh, dẫn dắt bốn luồng chân khí trong cơ thể hắn kiên trì đấu tranh. Mỗi lúc một mạnh mẽ, một nhanh hơn.
Bây giờ Trần Thiên Minh cũng không biết hắn đã luyện được bao nhiêu chu thiên. Hắn chỉ biết tốc độ luyện của hắn rất nhanh, hoàn toàn không có cảm giác bị ách tắc như trước.
Lúc này Trần Thiên Minh cũng không muốn nói nhiều. Hắn chuyên tâm luyện Hương Ba Công. Hắn muốn nhanh chóng chữa khỏi nội thương cho bản thân mình. Chung Hướng Lượng đã nói với hắn Ma Môn sẽ nhanh chóng ra tay với Huyền Môn.
"A, Thi, chị Thi Mạn, chị mau thay em" Tiểu Trữ vừa kêu rên vừa thở nặng nề. Cuối cùng thì nàng cũng đạt tới trạng thái hưng phấn của nhất của mình.
Lương Thi Mạn đã có kinh nghiệm nên nàng lập tức ngồi xuống người Trần Thiên Minh. Một loại cảm giác vừa căng cứng, vừa thoả mãn làm nàng không tự chủ được phải rên lên. Trần Thiên Minh cũng thật là, ba người đã làm cùng anh ấy lâu như vậy mà giờ vẫn không có biểu hiện nào muốn lui binh. Nếu như không phải có mấy chị em mà chỉ có một mình mình thì mình đã bị anh ấy hại chết rồi. Nghĩ vậy Lương Thi Mạn cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Thi Mạn, em nhanh lên, mạnh nữa" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên.