Lưu Manh Lão Sư

Chương 522 : Biện pháp của Chung Hướng Lượng

Ngày đăng: 21:10 20/04/20


Sau khi tiết thân, Hà Đào cảm thấy thân thể mình không còn nóng như lúc nãy, đầu óc cũng tỉnh táo ra nhiều. Nàng liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên bởi vì phát hiện ra phía dưới Trần Thiên Minh vẫn còn "ngẩng đầu ưỡn ngực" về phía mình. "Thiên, Thiên Minh, anh còn chưa được sao?" Nói xong nàng vội vàng nhắm mắt lại.



"Ừ..." Trần Thiên Minh xấu hổ gật đầu. Kỳ thực hắn cũng muốn nhanh chóng bước đến thiên đường mà xuất ra, nhưng huynh đệ của mình lại "không chịu thua kém", nó vẫn ngang ngạnh ở nơi ấy khoe văn diễu võ, đồng thời còn "đằng đằng sát khí" hướng về phía Hà Đào.



"Anh, anh giúp em nhặt quần áo." Trần Thiên Minh đỏ mặt nhặt lấy quần áo của Hà Đào ở gần đó.



Hắn thu quần áo cho Hà Đào, đặc biệt khi thấy cái quần lót màu hồng, huynh để của hắn lại "không chịu thua kém", khẽ phản ứng. Trần Thiên Minh không dám nhìn thân thể trần truồng của Hà Đào nữa. Mùi thơm phía dưới của nàng rất mê người, cám dỗ hắn khiến hắn muốn rút súng chiến tiếp.



Mà bộ ngực đầy đặn của Hà Đào vừa mới rồi vận động tương đối mạnh mẽ, nên ứa ra một vài giọt mồ hôi. Những giọt mồ hôi này ở bên cạnh hai núm anh đạo màu hồng, khiến cho người khác càng thêm chú ý. Trời ạ, không thể nhìn, nhìn nữa mình sẽ không nhịn được sẽ nhào tới ôm Hà Đào mà thân thiết mất.



"Thiên, Thiên Minh, em, em vẫn muốn." Hà Đào nói xong, đỏ mặt cúi đầu xuống. Khi biết Trần Thiên Minh còn chưa thỏa mãn, nàng đã hạ quyết tâm sẽ giúp Trần Thiên Minh thật thỏa mãn. Mình bây giờ cũng không biết lúc nào sẽ biến thành người thực vật, còn không bằng cảm thụ thật tốt cảm giác Trần Thiên Minh yêu mình.



"Cái gì?Em… Độc tính trong cơ thể của em vẫn chưa được hóa giải sao?" Trần Thiên Minh thất kinh. Đây, đây không phải là Hà Đào nói giỡn chứ? Nàng không phải vừa được thỏa mãn sao? Thế nào bây giờ vẫn còn muốn nữa? Lẽ nào xuân dược trong cơ thể nàng chưa hoàn toàn được hóa giải? Trần Thiên Minh thầm nghĩ ở trong lòng. Hắn cũng rất muốn, nhưng nếu như mình chỉ lo thân thiết với Hà Đào, sẽ làm nỡ thời cơ cứu nàng.



Hà Đào không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Thân thể trần trụi của nàng như một khối bạch ngọc trong suốt có thể nhìn thấu qua. Cho dù Trần Thiên Minh vừa mới rồi vận động mãnh liệt trên người nàng cũng không phá hỏng vẻ mỹ lệ động nhân của nàng.



"Hà Đào, anh còn phải nghĩ biện pháp cứu em nữa!" Trần Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói.



"Thiên Minh, em không muốn anh rời xa em đâu. Anh hãy yêu em thật nhiều, làm cho em cả đời này không thể quên nổi nhé!" Hà Đào kích động kêu lên. Sau đó đột nhiên nàng đứng lên, gắt gao ôm lấy Trần Thiên Minh.



Trần Thiên Minh cũng không có biện pháp khống chế bản thân, vốn dĩ phía dưới của hắn cũng chưa đạt đến độ thỏa mãn, mà hiện tại Hà Đào lại ôm hắn đè lên vị trí mẫn cảm kia. Thôi quên đi, mình làm nhanh lên một chút là được. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh nói: "Hà Đào, để anh yêu em nhé!" Nói xong, hắn nhẹ nhàng đẩy Hà Đào ra, đặt nàng ở trên giường.




"Anh cũng không biết, trước cứ thử lấy một ít đi, nếunhư có thể hóa giải được độc tố trên người em, thì lấy nhiều thêm một chút. Có điều là làm như vậy cũng rất phiêu lưu, không biết ý em thế nào?" Trần Thiên Minh nói.



Hà Đào lắc đầu nói: "Thiên Minh, em không sợ chết. Anh vừa mới yêu em rồi, bây giờ em có chết cũng không sợ. Nhưng mà anh không được tìm Diệp Đại Vĩ báo thú, anh nói cho bố em biết, để ông ấy báo cảnh sát bắt Diệp Đại Vĩ."



Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói như vậy, cười khổ nói: "Vô ích, Diệp Đại Vĩ quan hệ với rất nhiều người, bọn họ khẳng định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, hơn nữa chỉ một mình anh làm chứng, sẽ không đủ thuyết phục. Hà Đào, anh nhất định sẽ báo thù cho em, anh nhất định phải băm Diệp Đại Vĩ ra muốn đoạn." Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận.



"Thiên Minh, anh giúp em chăm sóc cha mẹ, được không?" Hà Đào cầu xin Trần Thiên Minh.



"Được mà, Hà Đào, cha mẹ em chính là cha mẹ anh, anh sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt." Trần Thiên Minh kiên định gật đầu.



"Ôi, em rất hối hận vì sao không sớm ở cùng với anh. Thiên Minh, anh nói em sẽ khỏe trở lại sao?" Hà Đào si ngốc nhìn Trần Thiên Minh.



"Chắc chắn rồi, em không nên lo lắng, em nhất định sẽ khỏe lại." Trần Thiên Minh an ủi Hà Đào. Về phần biện pháp này có cứu được Hà Đào hay không, vẫn chưa thể chắc chắn.



"Nhưng nếu có thể chết trong vòng tay anh, em cũng cảm thấy mỹ mãn rồi." Trên mặt Hà Đào có chút tuoi cười.



Trần Thiên Minh ôm chặt lấy nàng, chua xót nói: "Hà Đào, anh không để em chết đâu, anh muốn em trờ thành vợ anh, em phải như Mỹ Cầm giúp anh sinh con, chúng ta sẽ sống cùng với nhau."



"Muộn rồi, Thiên Minh, nếu như trước đây em có thể nghĩ như bây giờ thì thật tốt. Em không quan tâm đến cái gì hết, chỉ cần được sống cùng anh. Cho dù anh có nhiều nữ nhân, em cũng không quan tâm. Em muốn được như Mỹ Cầm, cùng anh sống hạnh phúc." Hà Đào nói. Nàng cảm giác được thân thể mình ngày càng mềm yếu, đặc biệt bây giờ cánh tay gác trên người Trần Thiên Minh, hình như không có lực đưa lên nữa. Xương của mình, cũng cảm giác như đã mềm oặt ra rồi.