Lưu Manh Lão Sư
Chương 527 : Cẩn thận từng li từng tí
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
Khi vận dụng Hương Ba Công, Trần Thiên Minh rõ ràng cảm thấy phía dưới mình sinh ra một cỗ nhiệt lưu. Hắn biết chỉ cần kích thích phía dưới, hơn nữa đồng thời luyện Hương Ba Công, loại nhiệt lưu này mạnh vô cùng, đồng thời tản ra kinh mạch khắp thân thể.
Nhưng lần này có chút không giống, hiện tại Trần Thiên Minh muốn đem dòng nhiệt lưu phía dưới của mình chuyển sang cơ thể Hà Đào để kích thích máu của Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể nàng lưu động, khi đó mới giải được độc tố trong người Hà Đào.
Tuy nhiên, hắn chưa dùng phương pháp này bao giờ, khiến dòng nhiệt lưu dưới hạ thể mình xuất hiện thì rất dễ dàng, hắn làm cũng nhiều lần rồi, nhưng hiện tại phải đẩy dòng nhiệt lưu phía dưới mình vào vận hành trong cơ thể Hà Đào, đây là lần đầu tiên.
Kỳ thực Trần Thiên Minh làm đúng, bởi máu của Huyết Hoàng Nghĩ khi được cỗ nhiệt lưu kia kích thích, sẽ phát huy tác dụng giải độc, vì vậy Trần Thiên Minh dùng biện pháp này để giải độc cho Hà Đào. Đồng thời, cũng khiến trên người Hà Đào có thêm một đặc thù dị năng, tuy không có nhiều, chỉ là một chút từ trên người Trần Thiên Minh, nhưng đối với thân thể một người thường như nàng, cũng là quá đủ.
Vì vậy, Trần Thiên Minh thầm vận nội lực, dùng nội lực ở thông qua phía dưới chậm rãi truyền qua người Hà Đào, đồng thời vận động ra vào cơ thể nàng. Dần dần, Trần Thiên Minh trên trán rịn ra mồ hôi hột, vừa rồi hắn còn tưởng dụ dỗ được Hà Đào làm chuyện vận động này là cách sáng tạo vô cùng, nhưng trên thực tế cũng không hẳn thế.
Bởi vì, Trần Thiên Minh không thể làm chậm lại, càng không thể dừng vận động, phải để cỗ nhiệt lưu phía dưới hắn được duy trì, vừa phải dùng nội lực truyền sang cơ thể Hà Đào, không thể quá nhanh cũng không được quá chậm, chỉ có thể bảo trì tốc độ. Vì vậy Trần Thiên Minh không được thoải mái, hắn sợ động tác sai nhiệt lưu sẽ biến mất, dùng quá ít nội lực, lại sợ không đẩy được nhiệt lưu sang người Hà Đào.
Còn sợ mình dùng quá nhiều nội công hại đến cơ thể người thường như Hà Đào, Trần Thiên Minh tuy rằng hiện tại xem rất khoái hoạt, nhưng không có cái gì gọi là thoải mái hưởng thụ, mà hắn hiện tại chính là dùng mấy từ "cẩn thận từng li từng tí" để hình dung.
"Hà Đào, em hiện tại thấy sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng hỏi Hà Đào, hỏi xong lại có chút lo sợ.
"A, em thấy, trong người nóng lắm." Hà Đào vừa rên rỉ vừa nói, Trần Thiên Minh mỗi lần ra vào, đều vào rất sâu bên trong nàng, khiến nàng không thể kìm tiếng rên rỉ. Vốn nàng không dám kêu lớn, nhưng cơ thể ngày càng nóng, toàn thân ngày càng sướng khoái, khiến nàng không thể kìm hãm chính mình.
"Vậy em thấy luồng nhiệt trong cơ thể thế nào, nói rõ một chút." Trần Thiên Minh hỏi tiếp.
"Trước tiên là nóng phía dưới, nóng lắm, sau đó lan tràn ra khắp toàn thân, nhưng máu của em cũng bị sôi lên đó." Hiện tại Trần Thiên Minh đang giải độc, nên Hà Đào cố nén xấu hổ, nói cảm giác cho hắn.
"Được, có lẽ biện pháp này có tác dụng." Trần Thiên Minh vui vẻ nói.
"Hà Đào, em thử cử động tay xem khí lực có lớn hơn chút nào không."
Hà Đào vốn thử giơ tay lên, nhưng động tác cường hãn của Trần Thiên Minh, khiến nàng không chút sức lực, muốn giơ lên cũng vô lực.
"Anh không biết xấu hổ, đều tại anh hại em không chút khí lực, cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều khí lực như thế?" Hà Đào đỏ mặt nói.
Trần Thiên Minh nói: "Anh lợi hại em không vui sao?"
"Không thèm." Hà Đào nói trái với lương tâm.
"Được rồi, anh đi tìm chị Yến." Trần Thiên Minh nóng ruột, hắn không biết độc tố trong cơ thể Hà Đào được giải chưa.
"Thiên Minh, anh thực sự nghĩ mình là lưu manh à?" Hà Đào phát hiện Trần Thiên Minh không mặc quần vào đã định chạy đi, vội kêu.
"Ặc, anh vội quá, thiếu chút nữa quên, nhưng cũng không sợ, chị Yến ở ngoài, anh chỉ ló đầu ra là gọi, chị ấy cũng không phải là chưa nhìn qua." Trần Thiên Minh đáng trống lảng.
"Lưu manh." Hà Đào mắng.
"Ai, không có cách nào, ai bảo các em thích lưu manh như anh chứ?" Trần Thiên Minh mặc quần áo, sau đó chạy ra ngoài tìm chị Yến.
Chỉ lát sau, chị Yến cùng Trần Thiên Minh đi vào: "Hà Đào, em cảm thấy thân thể thế nào?"Chị Yến vừa hỏi vừa lấy máu từ cánh tay Hà Đào.
"Em hiện tại không biết, dường như có chút mệt." Hà Đào suy nghĩ một lát, nói.
"Đương nhiên rồi, em cùng Thiên Minh lâu như vậy, không mệt mới là lạ." chị Yến cười nói.
Hà Đào nghe xong, xấu hổ đỏ mặt, nàng nhìn Trần Thiên Minh bên cạnh lén cười trộm, liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Được rồi, không nói giỡn nữa, bây giờ chị đem mẫu máu đi xét nghiệm đã." Nói xong, chị Yến mỉm cười với Trần Thiên Mình và Hà Đào rồi đi ra.