Lưu Manh Lão Sư

Chương 541 : Đấm đá lẫn nhau

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Nghe thấy Ma Vương nói như vậy, Diệp Đại Vĩ kinh ngạc thay đổi cả sắc mặt, hắn liền cười nói với Ma Vương: "Sư phụ quả thật là mưu tính sâu xa, giỏi bày mưu tính kế! Đại Vĩ thật sự có học mấy trăm năm cũng không thể học được bằng một phần mười của sư phụ!" Diệp Đại Vĩ sau khi nghe xong cũng có chút thay đổi, gừng đúng là càng già càng cay, xem ra mình sau này cũng phải tiếp xúc nhiều nhân vật quan trọng của ba phương diện này.



Thực ra, Diệp Đại Vĩ đã tiếp xúc với gia tộc Tá Đằng Nhật Bản, còn hai phương diện khác là do Ma Vương còn chưa cho hắn đi tiếp xúc mà thôi



"Ha ha!" Ma Vương bị Diệp Đại Vĩ khoa trương lên như vậy thì cười rất vui vẻ.



Diệp Đại Vĩ đột nhiên nói với Ma Vương: "Sư phụ, tên Trần Thiên Minh đó nếu muốn đến Tây Bộ giúp đỡ thì chúng ta có cần đi theo giúp không? Lần này chớ để Trần Thiên Minh chạy mất, tên khốn đó lần nào mạng cũng rất lớn."



"Không cần để ý đến Trần Thiên Minh nữa." Ma Vương lắc đầu nói.



"Tại sao thế?" Diệp Đại Vĩ ngạc nhiên hỏi, vừa rồi không phải Ma Vương đã đồng ý với tiên sinh rồi sao? Lẽ nào hắn lại lật lọng, cố ý không để ý tới Tây Bộ?



"Đại Vĩ, có điều con không biết, võ công của phật sống Lạp Đạt ở Hồng Lạt Ma Giáo cực kì cao, võ công của hắn so với võ công khi trước đây khi ta chưa luyện Âm Dương Công là tương đương nhau, cho nên ta mới phái con trai của ta Phương Minh Ngọc đi học võ công của hắn, một là có thể học được võ công của hắn, hai là tạo ra mối quan hệ với hắn, đem lực lượng của Tây Bộ nắm hết toàn bộ trong tay chúng ta." Ma Vương cười cười, nói.



Diệp Đại Vĩ nói: "Hoá ra là như vậy."



Ma Vương tiếp tục nói: "Hơn nữa, tứ đệ tử của Lạp Đạt võ công cũng cao, tương đương với võ công tứ ma của Ma môn ta, có bốn người họ liên thủ đối phó với Trần Thiên Minh thì chắc sẽ không thất bại. Thêm nữa, ta chẳng phải là đã phái Lôi Ma và Điện Ma đến giúp chúng rồi sao? Việc này đã nói ổn thoả rồi. Bên Tây Bộ cho dù có để đám Trần Thiên Minh đi thì cũng không có nhiều tác dụng. Ta vừa biết đã gọi điện Tiểu ngọc, bảo bọn họ sớm đề phòng.



Như vậy, Trần Thiên Minh một khi đến đó sẽ bị người của Hồng Lạt Ma giám sát. Đến lúc đó tên Trần Thiên Minh đừng nói là giúp đỡ Hoàng Lạt Ma mà ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo vệ. Hắn cũng chẳng thèm nghĩ xem bên Hồng Lạt Ma có bao nhiêu người, cho nên bên Tây Bộ đã không còn sợ, bây giờ người chúng ta phải đối phó chủ yếu không phải là Trần Thiên Minh mà là Huyền Môn."



"Chúng ta phải đối phó với Huyền Môn như thế nào cơ?" Diệp Đại Vĩ hỏi.



"Bây giờ chính là lúc trời giúp ta, Trần Thiên Minh hiện đã mang mấy cao thủ của Huyền Môn đến Tây Bộ, vậy chúng ta đã có thể đối phó với Huyền Môn rồi."



"Vậy con sẽ mang người đi tấn công chúng." Diệp Đại Vĩ xung phong đảm nhận.
Trời vừa sáng, Tiểu Hạ đã lái chiếc xe bánh mì (một loại xe nhỏ có hình dạng giống chiếc bánh mì) đi đến khách sạn. Đó là một chiếc xe bánh mì hãng xe Chữ O, cửa sổ của nó được làm bằng kính tránh nóng màu lá chè xanh, làm cho người ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe.



Mấy người Trần Thiên Minh đã lên xe, nói với Tiểu Hạ: "Anh Tiểu Hạ, lại làm phiền anh rồi."



"Ha ha ha, anh em trong nhà không cần phải khách sáo, hơn nữa lần này các cậu đi là làm việc giúp chúng tôi." Tiểu Hạ cười nói. "Thiên Minh, sư phụ nói nếu cậu có thể về kịp lúc khai giảng thì sẽ không cần xin phép nghỉ cho cậu nữa, nếu như không được thì sẽ xin nghỉ, cậu không cần phải lo lắng chuyện ở trường học."



"Được, sư huynh cứ áng chừng giúp tôi là được rồi." Trần Thiên Minh cười nói. Dù sao quan hệ giữa họ có chút phức tạp, giống như Lâm Quốc gọi Chung Hướng Lượng là sư phụ, gọi Trần Thiên Minh là đại ca.



"Khí hậu ở tây bộ không giống chúng ta ở đây, nhưng các cậu đều đã luyện qua võ công, chắc không có vấn đề gì. Các cậu xuống máy bay thì hãy gọi điện thoại, đến lúc đó sẽ có người đến đón các cậu, còn sắp xếp cho các cậu vào tây bộ." Tiểu Hạ vừa nói vừa đưa một tờ giấy nhỏ cho Trần Thiên Minh.



Trần Thiên Minh nhận lấy tờ giấy rồi cất vào trong túi. "Anh Tiểu Hạ, mấy giờ chúng tôi sẽ lên máy bay, sư huynh bảo chúng tôi hỏi anh là được."



"Sắp rồi, còn 15 phút nữa máy bay sẽ cất cánh." Tiểu Hạ xem đồng hồ rồi nói với Trần Thiên Minh.



"Cái gì? Anh Tiểu Hạ, anh không phải là đang nói đùa chứ? Nếu như chỉ còn 15 phút nữa thì sao chúng ta đến kịp, bây giờ phải đi mười mấy phút mới tới được sân bay, còn phải làm thủ tục gì gì nữa, tôi thấy cho thêm 5 phút nữa cũng không kịp!" Trương Ngạn Thanh thấy Tiểu Hạ nói như vậy thì lo lắng nói.



"Các cậu không cần phải kiểm tra vé." Tiểu Hạ vừa lái xe vừa nói.



"Không cần phải kiểm tra vé?" Tiểu Phương ngạc nhiên hỏi.



"Đúng vậy, chúng ta đã nói với sân bay, xe của chúng ta sẽ trực tiếp đi đến bên cạnh máy bay, rồi các cậu sẽ lên thẳng đó là được. Cho dù chúng ta đến muộn một chút thì máy bay cũng sẽ đợi chúng ta, cũng chính là nói trừ phi chúng ta nói bay ra nếu không máy bay của chuyến bay lần này không thể bay được." Tiểu Hạ nói.



"Đây chính là khu vực đặc thù của cục an toàn." Lâm Quốc dù sao đã từng làm binh nên cũng biết một chút.