Lưu Manh Lão Sư
Chương 552 : Có chuyện quan trọng
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
Lúc này, bọn Hổ vương lập tức cùng nhau xuất toàn bộ nội lực hướng Trần Thiên Minh tấn công, bất ngờ, năm chưởng phong mạnh hướng tới Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy năm người cùng tung chưởng tấn công mình, không dám đánh tiếp, hắn vội vàng dùng chân đạp xuống đất mà bay lên. "Bịch", năm chưởng phong mạnh bay qua dưới chân hắn, nếu như hắn không có chiêu bay lên thì chắc chắn đã bị đánh trúng. Đối với Trần Thiên Minh năm người trước mặt không phải là đối thủ của hắn nhưng mục đích của hắn chủ yếu để bọn họ tập trung đối phó với mình một hồi sau đó bọn Lâm Quốc sẽ chạy ra hỗ trợ, từ lúc phát hiện kẻ địch tiến vào, Lâm Quốc đã dùng ống nghe biết hết rồi.
Để mọi người tiện liên lạc, Trần Thiên Minh đã bảo bọn họ cấp cho Hồ Minh một cái tai nghe, như vậy, cho dù Hồ Minh ở nơi khác thì nội bộ cũng có thể thông báo cho hắn. Cho nên, chỉ cần Trần Thiên Minh ngăn chặn bọn họ trong một thời gian thì bọn họ nhất định không thoát được.
Vì vậy, Trần Thiên Minh chân phải vừa rơi xuống đất liền dùng chân trái nhấn xuống cơ thể nhanh chóng hướng đến bọn Hổ vương, bởi vì sáu người bọn họ bình thường không có sự phối hợp cho nên Trần Thiên Minh lợi dụng những sơ hở của bọn chúng sau đó cùng bọn chúng du đấu. Trần Thiên Minh cũng không trực tiếp giao đấu, chỉ là đang cùng bọn họ vờn quanh.
Công lực bọn Hổ vương về cơ bản là không có cách nào tập trung đánh trúng được hắn. Lôi ma vừa hướng Trần Thiên Minh tấn công, những người khác cũng chuẩn bị tiếp ứng nhưng Trần Thiên Minh bay nhanh đi nơi khác, đến nỗi làm cho đợt tấn công của người khác cũng thất bại. Bây giờ Trần Thiên Minh tựa như bóng ma đang bay lượn giữa bọn chúng.
Nếu như bọn họ chỉ là những người chạy trốn bình thường thì đó không có vấn đề gì. Nhưng Trần Thiên Minh thầm nghĩ cần phải kéo dài thời gian, tránh một người tấn công đằng sau, sau đó lại bay đi chỗ khác ngăn cản không cho bọn chúng rời đi. Vì thế bọn Hổ vương không thể làm gì khác hơn là cùng Trần Thiên Minh giao đấu.
Lúc này bọn Lâm quốc gồm ba người cũng vọt ra, thấy Trần Thiên Minh đánh nhau có vẻ khó khăn vội vàng hướng đến ba người bịt mặt tấn công. Vì có thêm sự giúp sức của ba người bọn Lâm quốc nên bây giờ Trần Thiên Minh đánh có vẻ dễ dàng hơn. Hắn thể hiện những tuyệt chiêu của bản thân, muốn nhanh chóng đánh bại mấy người kia.
Mà bọn Hổ vương bị quay đánh càng sợ hãi hơn, bọn Lâm quốc giao chiến cùng Lôi ma, Điện ma, Lang vương khiến bọn chúng chống cự một cách khó khăn, bây giờ bọn chúng muốn chạy trốn nhưng không thể. Hổ vương và Sư vương cùng giao chiến với Trần Thiên Minh lại càng không phải là đối thủ, bọn họ đã dính mấy đòn, không chừng không bao lâu nữa, Trần Thiên Minh sẽ đánh bại bọn chúng.
"Bắt thích khách". Bên kia Hồ Minh mang theo một đám đệ tử của Hoàng Lạt Ma tiến lại. Sau khi hắn nghe thấy Lâm quốc nói có kẻ địch đột nhập lập tức mang theo đệ tử đến hỗ trợ.
Hổ vương nhìn thấy phía trước đoàn quân của bọn Hồ Minh đang kéo đến trong đầu kêu gào "mạng mình coi như xong rồi". Bây giờ bọn chúng còn không đánh lại được bọn Trần Thiên Minh, giờ có thêm bọn Hồ Minh đến hỗ trợ nữa e rằng tính mạng bọn chúng khó mà bảo toàn được.
Đột nhiên, ngay lúc bọn Hồ Minh đang chạy tới chỗ Trần Thiên Minh thì trong bóng tối chợt xuất hiện một bóng đen, cái bóng đó liền rút ra từ trong lòng vật gì đó rồi hướng bọn Hồ Minh tấn công.
Sau khi được trị liệu vết thương, Lang vương liền cáo từ Lạp Đạt trở về nơi cư trú của hắn ở tu viện. Vừa được Lạp Đạt điểm chân khí hắn có cảm giác vết thương đỡ đau hơn rất nhiều, không chừng đã khôi phục bảy, tám phần.
"Ngõa Thứ, anh gọi Diệu Tây qua đây giúp ta". Lang vương nói với một đệ tử đứng cạnh.
Đệ tử này nghe Lang vương nói vậy liền khom người lui đi tìm Diệu Tây. Diệu Tây là nữ đệ tử của Sói vương, bình thường cũng chính là người được Lang vương yêu mến nhất.
Một lát sau, một người khoảng chừng hai mấy tuổi đẩy cửa bước vào, cô mặc trang phục của Lạt Ma nên rất khó nhìn thấy vóc dáng bên trong của cô nhưng cô có một khuôn mặt thanh tú, đặc biệt có ánh mắt rất truyền cảm, nhìn thoáng có thể đoán đây không phải một đệ tử bình thường. Cô ta đến bên cạnh Lang vương nói: "Sư phụ, sư phụ tìm con à?"
"Đúng vậy, ta có chuyện quan trọng muốn nói với con", Lang vương nhẹ nhàng gật đầu sau đó quay ra nói nam đệ tử đứng sau Diệu Tây: "Ngõa Thứ, con cứ ra ngoài trước đi, chúng ta cần bàn một số chuyện quan trọng".
Ngõa Thứ gật đầu lui ra ngoài, ra tới cửa còn giữ cửa cân nhắc trước khi đóng cửa. Hắn một mực trung thành hầu hạ Lang vương, biết Lang vương muốn bàn chuyện quan trọng với Diệu Tây nên cẩn thận trước sau.
Lang vương thấy Ngõa Thứ đã đi ra ngoài, cao hứng mà đứng dậy ôm Diệu Tây nói: "Bảo bối của ta, mấy ngày không nhìn thấy con, con ngày càng xinh đẹp hơn".
"Sư phụ, như vậy không tốt đâu, sư phụ buông tay ra đi". Diệu Tây lắc lắc đầu nói.
"Ngươi thật là đê tiện, chưa có ai được như con đâu vậy mà còn giả bộ làm thánh nữ à, con nghĩ rằng con là thánh nữ hả? Lần trước là ai kêu người ta làm mạnh lên đấy hả?" Lang vương vừa nói vừa dâm đãng sờ mó khắp người Diệu Tây. "Lạo xạo, hình như nó to hơn trước kia nhỉ, đúng là càng ngày càng to ra". Lang vương sờ nắn những phần đầy đặn tuyệt vời của Diệu Tây xúc động nói.
"Sư phụ, người thật là xấu xa đấy!" Diệu Tây lắc lắc cái mông tròn trịa ra vẻ không thuận theo mà nói.