Lưu Manh Lão Sư
Chương 567 : Bị người giá họa
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
Trí Thâm bối rối mà lấy quần áo của mình mặc vào người, sau đó hỏi tiếp Diệp Đại Vĩ: "Vậy bây giờ tôi nên làm như thế nào?"
Diệp Đại Vĩ móc từ trong người một túi đồ vật và nói: "Đây là Hóa Công Tán của Ma Môn chúng tôi, không màu không mùi. Nhưng để tránh trường hợp Trí Hải phát hiện ra, mỗi lần anh chỉ cho một ít vào thức ăn của hắn thôi, mỗi lần một ít, không lâu sau võ công của Trí Hải sẽ tự dưng mất hết".
Trí Thâm tiếp nhận túi từ tay của Diệp Đại Vĩ, hỏi: "Nếu như chỉ như vậy tôi không thể khống chế được Huyền Môn vì bên trong Huyền Môn còn có không ít cao thủ khác".
"Anh chỉ cần làm cho Trí Hải mất hết võ công, đến lúc đó hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ phái một vài cao thủ đến phối hợp với anh. Trong khoảng thời gian này, anh nên tập hợp thu phục nhiều người Huyền Môn lại". Diệp Đại Vĩ nói.
"Được, anh đã nói vậy thì tôi nhất định làm theo". Trí Thâm gật đầu nói.
"Trí Thâm, anh hãy ký tên vào bức thư đầu hàng này rồi ấn dấu vân tay làm bằng chứng". Diệp Đại Vĩ nham hiểm nói. Hắn chơi nước thượng, sợ Trí Thâm chỉ vì muốn thoát thân mà đồng ý miệng, sau này không có chứng cứ gì nữa. Cho nên, hắn muốn Trí Thâm ký tên vào thư đầu hàng, bên trong thư có ghi rõ Trí Thâm đã quy thuận Ma Môn, và sẽ làm hết sức lực vì Mà Môn.
Trí Thâm nhìn một lượt nội dung bức thư đầu hàng, bất đắc dĩ mà ký tên và điểm chỉ vào đó. Hắn biết, nếu như bây giờ mình không chịu thì bọn Diệp Đại Vĩ sẽ nghi ngờ thành tâm của mình, và có thể bọn họ sẽ giết mình ngay tại đây. Diệp Đại Vĩ cùng Vân Ma, cả hai người này đều là cao thủ, Trí Thâm cơ bản là không thể đánh lại.
"Được, sau này anh là người của chúng tôi, Trí Thâm, tôi là Diệp Đại Vĩ". Diệp Đại Vĩ cao hứng mà vỗ vai nói với Trí Thâm.
"Hy vọng sau này Vĩ ca sẽ trợ giúp tôi nhiều hơn". Trí Thâm vừa cười vừa nói với Diệp Đại Vĩ. Hắn cũng biết địa vị của Diệp Đại Vĩ ở Ma Môn, ngay cả đến Vân Ma đứng đằng sau kia cũng phải nghe theo hắn, có thể thấy hiện tại thân phận của Diệp Đại Vĩ đã trên Ma Vân.
"Không vấn đề gì, Trí Thâm, chúng ta là người một nhà, sau này mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu". Diệp Đại Vĩ nói. "Được rồi, Trí Thâm hàng này của anh thấp quá, loại hàng này sau này anh sẽ không muốn chơi nữa đâu, anh theo Ma Môn chúng ta sẽ có rất nhiều mỹ nữ cho anh chơi đùa". Diệp Đại Vĩ nhìn A Hoa đang nằm trên giường massage, tỏ vẻ khinh thường mà nói.
"Phụ nữ ở đây chỉ đến thế này thôi". Trí Thâm xấu hổ nói.
"Tôi giết chết anh". Trưởng thôn tức giận mà giơ đao hướng đến Trần Thiên Minh định chém.
Trần Thiên Minh thấy trưởng thôn đang định động thủ với mình, hắn vội vàng vận nội lực của mình để ngăn cản đường đao của trưởng thôn, khiến cho thanh đao của trưởng thôn không thể chặt xuống được.
"Võ công của hắn quả thực rất cao cường, mọi người hãy cùng tiến lên nào". Người thanh niên vừa tìm thấy chiếc quần của San Lạp kêu to lên, hắn cũng giơ đao hướng đến Trần Thiên Minh mà chém.
Trần Thiên Minh không còn cách nào khác là phải dùng ngón tay khẽ bắn nhẹ, một sức mạnh hướng đến ngăn cản thanh đao của người thanh niên kia.
"Keng" một tiếng, thanh đao của người thanh niên đã bị sức mạnh của Trần Thiên Minh đánh rơi xuống.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ, "Lão bản, có chuyện gì xảy ra vậy?" Hai người vừa nói thì bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của một vài người Tây bộ. Xen ra, Ngô Tổ Kiệt đã có động thủ với mấy người Tây bộ bên ngoài.
"Tiểu Kiệt, các anh đừng làm thương bọn họ". Trần Thiên Minh lớn tiếng mà kêu lên. Sau đó, tay phải hắn đẩy trưởng thôn ra rồi đi về phía cửa.
Bị Trần Thiên Minh đẩy ra ngoài, thôn trưởng lại giơ thanh đao lên hướng đến Trần Thiên Minh. Bất đắc dĩ Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa vung tay trái đánh rớt thanh đao của trưởng thôn.
"Hôm nay chúng ta cho dù chết cũng muốn lấy mạng tên cầm thú như anh". Trưởng thôn tức giận mà nói. Ông cũng biết rằng tên người Hán này võ công rất cao cường, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù bọn họ thường xuyên ra ngoài săn thú, nhưng gặp phải người có võ công cao thì bọn họ vẫn không đánh lại được.
"Chú, chú có thể nghe tôi giải thích được không? Tôi không hề cưỡng hiếp con gái chú, tôi bị người giá họa. Nếu như tôi thật sự cưỡng hiếp con gái chum thì sao tôi lại đi nhét thẻ phòng khách sạn vào nhà của chú chứ, lại còn đem cả quần áo của con gái chú để trên giường mình được? Làm như vậy không phải là để các người đến bắt tôi sao?" Trần Thiên Minh sốt ruột mà nói với trưởng thôn.