Lưu Manh Lão Sư

Chương 571 : Ý tốt của Phương Minh Ngọc

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân ảnh Trần Thiên Minh như quỷ mị hướng Ba Tang lao qua, nhanh như một tia chớp vậy, khi Trần Thiên Minh hiện ra, song chưởng cùng đánh tới, chưởng phong đánh ra nhanh và mạnh hơn nhiều so với quang cầu của Ba Tang.



"Bụp bụp." Trần Thiên Minh vòng ra sau công kích trúng lưng Ba Tang, thân thể Ba Tang bị đánh đến lảo đảo, sau đó bay về phía trước, quang cầu của hắn vì thế mà cũng biến mất.



Ba Tang bay ra vài mét ngã trên mặt đất, hắn bị dính một chưởng toàn lực của Trần Thiên Minh, phỏng chừng không thể còn sống.



"Bắt hắn." Hồ Minh vừa nói vừa mang theo đệ tử Hoàng giáo tới thấy Ba Tang nằm trên đất liền lao tới.



Đột nhiên, Ba Tang nhảy mạnh lên, lao về phía thôn trang bên kia, tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng lúc giãy chết con người luôn đáng sợ, chỉ chốc lát, hắn đã chạy khỏi vòng vây của Hồ Minh, biến mất trong màn đêm.



"Lão đại, chúng ta có đuổi theo không?" Lâm Quốc đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh hỏi.



"Không cần, hắn bị trúng hai chưởng của anh, chắc chắn không sống được, hơn nữa hắn còn dùng phương pháp kim châm thứ huyệt, còn sống cũng chẳng được lao lâu." Trần Thiên Minh lắc đầu nói.



"Ai, không ngờ Ba Tang đệ tử của Hồng giáo lại trung thành với Hồng giáo như vậy." Ngật Tang Đạt Kiệt thở dài một hơi.



Trần Thiên Minh nói với mọi người: Chúng ta trở về thôi!" Vì vậy, mọi người cùng nhau quay về Hoàng giáo, mọi người tâm trạng hiện tại đều vô cùng trầm trọng, Ba Tang võ công cao cường là nội gian, đối với Hoàng Giáo mà nói là mất đi một cao thủ, như vậy bọn họ bị rơi vào thế hạ phong.



Ba Tang liều mạng chạy về phía trước, vốn hắn tưởng đến Hồng giáo mật báo, nhưng không có cách nào đi vào, không thể làm gì khác hơn là phát tín hiệu lên trời, bảo người của Hồng giáo đến địa điểm nào đó đợi hắn.



Ba Tang đi vào một khu rừng rậm, không lâu sau có một người mặc áo đen theo vào.



"Ai?" Ba Tang kêu lên, hắn bị trúng một kích của Trần Thiên Minh, đã gần không cố gắng được nữa.
"Buổi chiều đi vậy." Trần Thiên Minh đành nói.



"Chiều tôi qua phòng anh, Thiên Minh tôi bây giờ muốn đi mua chút đồ, bây giờ phải đi." Phương Minh Ngọc mừng rỡ, không ngờ Trần Thiên Minh nhận hắn là bạn, còn tín nhiệm. Xem ra, buổi chiều có thể giết hắn, nghĩ đến việc Hồng giáo bố trí sát thủ ám sát Trần Thiên Minh chiều nay, trong lòng hắn một trận hưng phấn.



"Phiền phức anh, tôn hoa, nếu tìm ra hung thủ, tôi mời anh ăn." Trần Thiên Minh nói.



Phương Minh Ngọc cười nói: "Không được, ăn chưa đủ, anh phải mời tôi hai bữa, ha ha."



Sau đó, Trần Thiên Minh cáo từ Phương Minh Ngọc đi về.



Buổi chiều, Phương Minh Ngọc đúng giờ đi tìm Trần Thiên Minh, hắn đã an bài tốt nhân thủ, chờ Trần Thiên Minh đi chịu chết:"Thiên Minh, anh chuẩn bị tốt chưa? Nhớ mang một vạn đồng đó" Phương Minh Ngọc như hình tượng người anh trai, dặn dò Trần Thiên Minh.



"Mang đủ rồi, anh xem, một vạn đồng ở đây." Trần Thiên Minh vỗ túi hậu của mình, nói.



"Người hầu của anh không nên đi theo, nếu không người nọ không chịu nói ra chân tướng." Phương Minh Ngọc nói.



"Ừm, bọn họ ở lại đợi tôi về." Trần Thiên Minh chỉ vào phòng 302 sát vách nói.



"Vậy là tốt rồi, Thiên Minh, anh không cần lo lắng, với võ công hai chúng ta, người thường không phải đối thủ." Phương Minh Ngọc vỗ ngực nói.



"Tôi không sợ, đi thôi, Tôn Hoa, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau đi gặp kẻ kia." Trần Thiên Minh nói với Phương Minh Ngọc.