Lưu Manh Lão Sư
Chương 607 : Để xem lòng dạ em thế nào?
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
"Thiên Minh, tin tức đặc biệt đây", Ngô Thanh chạy đến phòng đoàn ủy thấy Hân Di cũng đang ở đó thì lớn tiếng mà nói.
"Tin đặc biệt gì vậy?", Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh hưng phấn như vậy thì không khỏi tò mò.
Ngô Thanh nói: "Nghe nói Đàm hiệu trưởng bị người ta đánh, giờ đang phải xin nghỉ phép ở nhà. Tôi cũng nghe nói hắn cướp phụ nữ của người khác nên bị đánh, ngay cả chân cũng gãy luôn".
"Ôi, lần trước tôi đã cảnh báo hắn rồi, nói hắn ra bên ngoài thì đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nếu không muốn bị báo ứng. Nhưng hắn không có nghe nên giờ bị báo ứng rồi đó", Trần Thiên Minh cố ý thở dài một tiếng.
Lúc này, Lý Hân Di cũng ngẩng đầu lên hỏi Ngô Thanh: "Thầy Ngô, anh nghe ai nói vậy? Tin đó có chính xác không vậy?"
Ngô Thanh thấy Lý Hân Di hỏi mình vậy thì cao hứng mà trả lời: "Thật đó, giáo viên trong trường đa phần đều biết hết rồi. Cô không tin thì có thể hỏi mọi người xem thầy giáo Đàm bữa nay có đến trường không?" Ngô Thanh giờ mới thấy những gì Trần Thiên Minh nói quả không sai. Đàm Thọ Thăng vừa bị thương là các mỹ nữ để ý đến mình ngay. Chẳng phải Lý Hân Di đang quan tâm đến câu chuyện của mình đó sao?
"Đúng là sự thật đó. Tôi cũng có nghe nói chân của Đàm Thọ Thăng bị người ta đánh gẫy, chắc là bị chồng hay con của người phụ nữ đó đánh. Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm, có khi phải hỏi người trong cuộc mới biết chính xác được", Trần Thiên Minh xác nhận lại lời nói của Ngô Thanh. Dù sao hắn cũng chẳng có gì mà phải lo ngại Đàm Thọ Thăng cả. Khi ra lệnh cho tên sát thủ đánh Đàm Thọ Thăng, hắn đã liệu cơ hết rồi. Rõ ràng rất nhiều người có thể làm chứng là Đàm Thọ Thăng muốn thuê người để dằn mặt hắn nên Đàm Thọ Thăng giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được thôi.
"Thiên Minh, chúng ta ăn nhanh rồi quay lại trường học thôi!" Hà Đào cùng Trần Thiên Minh đang ăn cơm trưa trong một tửu điếm. Thấy mọi người đều đã ăn xong và lục tục quay lại trường cô bèn giục Thiên Minh.
"Vội gì cơ chứ, chúng ta ở đây nghỉ ngơi chút đã. Đằng nào cũng trả tiền rồi, đâu cần về sớm làm gì đâu", Trần Thiên Minh vẻ mặt dâm đãng nói với Hà Đào. Hôm nay đi ăn cơm hắn đã cố ý chọn chỗ này. Ăn ở đây cũng ngon, lại là phòng riêng, còn có ghế sa *** rộng rãi hai người nằm lên cũng vừa. Đương nhiên thì nếu mọi chuyện diễn ra như những gì mà đầu hắn đang nghĩ thì cũng chẳng cần đến cái ghế rộng nhường ấy.
Hà Đào nhìn Trần Thiên Minh ngạc nhiên: "nghỉ ngơi ở đây sao?"
Trần Thiên Minh gật đầu đi ra cửa cài then lại, sau đó đi về phía Hà Đào vừa đi vừa cười: "đúng vậy, chúng ta ngồi mãi trong xe trò chuyện cũng chán, ngồi ở ghế sa *** này không phải tốt hơn hẳn sao?" Trần Thiên Minh càng nói càng thấy hưng phấn hơn.
"Không được", Hà Đào rốt cuộc cũng hiểu ra Trần Thiên Minh đang muốn gì. Nàng đỏ mặt lắc đầu không chịu.
"Mau mời sư huynh vào." Trần Thiên Minh nói.
Chung Hướng Lượng vào phòng liền hỏi ngay Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, ý em thế nào?"
"Anh hỏi ý em về chuyện gì?" Trần Thiên Minh đương nhiên biết rõ ý của Chung Hướng Lượng nhưng vẫn hỏi vậy bởi hắn sợ nhất là chuyện sư huynh hắn hỏi lại chuyện làm chưởng môn.
"Em có phải đang giả bộ không vậy? Đương nhiên là chuyện làm chưởng môn, Thiên Minh, anh không hiểu tại sao một chuyện tình tốt như vậy mà em lại từ chối?" Chung Hướng Lượng vẻ mặt đầy khó hiểu.
Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu cho ngươi từ bỏ lão bà và con gái của ngươi, liệu ngươi có nguyện ý không? Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ: "Sư huynh, hay là để người khác làm đi, em không thích hợp đâu." Mấy ngày hôm nay mình vô cùng sung sướng với mấy lão bà, lúc nào cũng như cá gặp nước. Một cuộc sống như vậy tại sao lại bỏ qua cơ chứ?
"Thiên Minh, bây giờ ở Huyền môn chỉ có em là võ công cao nhất, thêm nữa em lại có đảm lược, em không làm thì ai làm đây? Anh còn phải lo việc công, không có khả năng đảm nhiệm chức vụ này." Chung Hướng Lượng nói.
Trần Thiên Minh trầm tư một lát, hay là nói thật với Chung Hướng Lượng, dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ ở đây. "Sư huynh, em nói thật với anh, em không muốn làm chưởng môn đơn giản chỉ là không muốn làm hòa thượng. Anh biết đấy, em có mấy lão bà thế kia, nếu làm hòa thượng thì họ sao đây?" Trần Thiên Minh mặt mày vừa đau khổ vừa xấu hổ nói. "Ha ha, nguyên lai là cậu lo chuyện này hả?" Chung Hướng Lượng cười ha hả.
"Đúng vậy", Trần Thiên Minh kỳ quái nhìn Chung Hướng Lượng cười, cứ như anh ta phát hiện ra chuyện gì kỳ quái lắm.
"Thiên Minh, em nghe anh nói đây, kỳ thật việc làm chưởng môn không phải là làm hòa thượng. Trước kia trưởng môn cũng không có tục lệ như vậy, tục gia đệ tử cũng có thể làm trưởng môn. Tuy nhiên, nếu em muốn làm hòa thượng cũng không sao." Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.
"Em đương nhiên không muốn làm hòa thượng rồi."Trần Thiên Minh nhún vai nói.
Chung Hướng Lượng nghiêm túc nói tiếp: "Thiên Minh, em làm chưởng môn, có thể căn cứ tình hình thực tế mà chỉnh sửa môn quy, chỉ cần em cho là đúng thì mọi chuyện đều có thể."
"Nếu đúng là như vậy thì em đáp ứng." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắc hắc, nếu như chính mình làm chưởng môn của Huyền môn, vậy thì Tiểu Ny không thoát khỏi lòng bàn tay mình rồi. Trần Thiên Minh nghĩ đến đây thì càng cảm thấy cao hứng không thôi.