Lưu Manh Lão Sư
Chương 613 : Hướng Hoa Hắc bang khai đao
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
Tiểu nhị không khách khí, Trần Thiên Minh cũng không khách khí, bất quá hắn cũng chưa dùng tới võ công của mình. Hắn khẽ phi thân nhảy lên, chân phải đá vào đao của Tiểu nhị.
"Bịch" thanh đao bị đá bay ngược lên, gắt gao cắm ở trên bàn. Tiếp theo Trần Thiên Minh đá thêm một cước thẳng vào người tiểu nhị khiến hắn bay thẳng ra phía sau, đè luôn lên lão bản.
"Ôi chao, mẹ kiếp ngươi, ngươi không biết mình nặng bao nhiêu sao? Lại còn đè lên ta nữa." Lão chủ quán ăn nhanh không ngớt quát mắng tên tiểu nhị.
Bị lão bản mắng, tên tiểu nhị khó khăn lăn mình trở ra, thở phì phò trên mặt đất.
"Lão đại, có việc gì vậy, chúng ta đến đây!" Lâm Quốc đi tới bên người Trần Thiên Minh nói, các huynh đệ khác cũng đứng ở bên cạnh.
"Được rồi, các ngươi xử lý nốt đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Trần Thiên Minh cười nhẹ, ngồi lại xuống ghế.
Ông chủ của quán ăn nhanh hai mắt choáng váng, nguyên lai Trần Thiên Minh không phải đi một mình, hắn mang theo cả đám người. Hơn nữa ai cũng gọi hắn là lão đại, xem ra hắn là chủ của một bang phái gì đó rồi. Vốn lão ta đang muốn gọi thêm vài người nữa đến đây giúp nhưng bây giờ có các vàng hắn cũng không dám. Cho dù bây giờ hắn có gọi thêm người tới, đánh lui được đám kia thì sau này họ cũng sẽ quay trở lại. Mà như vậy thì sinh ý của mình sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn dính vào chuyện lớn không chừng.
"Lão Đại, anh tha cho chúng tôi đi!" Ông chủ quán ăn nhanh vội vàng cùng tên tiểu nhị lên tiếng cầu xin Trần Thiên Minh.
"Tha các ngươi? Các ngươi gạt tiền của muội muội tao, tao còn chưa tính, lại còn gây sự với chính tao nữa? Nếu như không phải tao có chút công phu, chắc chắn bị các ngươi chém chết rồi. A Quốc, không cần nhiều lời, đánh bọn nó cho ta." Trần Thiên Minh khoát tay nói.
"Biết rồi, Lão Đại." Lâm Quốc nắm áo lão bản, hung hăng đấm một quả vào mặt. Tiểu nhị cũng bị mấy huynh đệ kia lao vào đánh cho một trận nhừ tử.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, lão đại, xinh anh tha cho tôi đi, tôi trả cho anh một vạn!" Lão bản liên miệng xin tha, lại còn hứa hẹn trả tiền. Giờ hắn bị bọn Lâm Quốc đánh cho muốn chết, nếu như tiếp tục như vậy thì hắn không chết cũng thành tàn phế.
"Ôi, giờ tôi mới phát hiện cô thực là người rất hay thổi phồng." Trần Thiên Minh không hề quan tâm tới đôi mắt đang muốn nổ tung của Dương Quế Nguyệt.
"Anh.." Dương Quế Nguyệt phát hiện mình rất dễ bị Trần Thiên Minh chọc tức. Vì vậy vội vàng đè nén sự tức giận xuống, đổi chủ đề "Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có thân phận gì mà muốn tham gia vào chuyện này?" Dương Quế Nguyệt có chút hoài nghi thân phận bọn Trần Thiên Minh không chỉ đơn giản là một công ty bảo an. Lần này cấp trên nói với cô phải phối hợp hành động với một nhóm khác, không nghĩ ra lại là Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nói: "Chúng tôi đương nhiên là công ty bảo an, ai cho chúng ta tiền thì chúng ta làm cho người đó. Tỷ như nếu cô cho chúng tôi tiền, chúng tôi cũng sẽ giúp cô." Trần Thiên Minh không muốn tiết lộ công việc của công ty Quốc An.
Lúc này từ phía trước có một cảnh sát đi tới nói với Dương Quế Nguyệt: "Tổ trưởng, chúng ta đã chuẩn bị xong, Lôi đội trưởng phụ trách quân đội cũng đã ở đây."
"Mau gọi Lôi đội trưởng." Dương Quế Nguyệt giọng đầy hãnh diện, lộ rõ bộ dáng của một lãnh đạo.
Một lát sau, người cảnh sát kia đã đưa Lôi đội trưởng đến: "Dương tổ trưởng, cô vẫn khỏe chứ!" Lôi đội trưởng vừa tới thì đưa tay ra chào Dương Quế Nguyệt.
"Anh khỏe chứ, Lôi đội trưởng." Dương Quế Nguyệt đưa tay ra bắt tay Lôi đội trưởng.
"Ồ, Trần tiên sinh cũng ở đây sao?" Lôi đội trưởng nhìn thấy Trần Thiên Minh đứng cạnh Dương Quế Nguyệt thì có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, dù sao bọn tôi cũng nhàm chán không có việc gì, đến đây góp vui. À, Lôi đội trưởng, anh có nghĩ đây là việc của nam nhân, phụ nữ không nên xen vào không?"
Dương Quế Nguyệt nghe vậy thì lửa giận bốc lên, mặc dù hắn không nói tên nàng nhưng rõ ràng là muốn khiêu khích nàng mà. "Trần Thiên Minh, nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc tôi, hôm nay hành động xong tôi nhất định sẽ tính sổ với anh!"