Lưu Manh Lão Sư
Chương 629 : Đồng sự Quốc An
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lền nhìn thấy đồng sự của Chung Hướng Lượng không khỏi gây người, bởi vì người đang đứng trước mặt chính là Phạm Văn Đình. "Là, là cô." Trần Thiên Minh chỉ vào Phạm Văn Đình nói không ra lời.
Phạm Văn Đình cười nói:" Thiên Minh, cậu chẳng lẽ không nhận ra Đình tỷ sao? Tại sao vẻ mặt của cậu lại như vậy, có phải là không muốn hợp tác với tôi không?"
"Không, không phải vậy." Trần Thiên Minh còn không kịp phản ứng, Phạm Văn Đình xuất hiện quá bất ngờ, làm cho nội tâm của hắn không kịp chuẩn bị, Phạm Văn Đình hôm nay mặc một cái áo lót màu đỏ cao cổ bó sát người, bộ áo này làm cho bộ ngực to lớn của nàng càng nổi bật hơn, phía dưới là một quạn jean màu đen bó sát người làm cho cái mông của nàng vểnh lên. Cảm giác của Trần Thiên Minh chính là chặt, thân thể của Phạm Văn Đình được quần áo gắt gao bó sát lại, làm cho hắn cảm giác được như cả người nàng muốn phá y phục mà ra.
Đầu tiên là quản lý thư viện tại trường học, sau đó là bà chủ quán bar Dạ Độc Túy, nhưng thật không ngờ nàng lại là người của Quốc An. Tất cả đều rất ngạc nhiên, sư huynh còn nói Đình tỷ còn biết ngôn ngữ Phiên quốc, còn có thể nói ngôn ngữ của mấy quốc gai khác, đối với Phiên quốc cũng rất quen thuộc, nàng rốt cuộc là người như thế nào? Chẳng lẽ nàng cũng là hắc y nhân Đạo môn kia.
"Thiên Minh, anh giới thiệu cho em một chút, mặc dù em cũng quen Văn Đình, nàng là nhân viên bên ngoài của Quốc An chúng ta, bởi vì yêu cầu công việc, Quốc An chúng ta gồm nhân viên nội vi, cùng nhân viên bên ngoài, anh cùng tiểu Hạ thuộc về nhân viên nội vi, cụ thể là phụ trách chuyện bên trong Quốc An. Văn Đình là bởi vì muốn ở bên ngoài dò xét một ít tình huống."
"Nàng trước kia làm quản lý thư viện tại trường học của em, là bởi vỉ yêu cầu công việc, cho nên anh cũng biết rõ tình huống của am. Khi đó anh vừa nghe sư phụ nói tên em, anh liền tra được em đang làm thầy giáo trong huyện J, vừa vặn Văn Đình cũng ở đó, anh cho nàng điều tra tình huống của em. Trải qua một thời gian, anh biết em là một người chánh nghĩa, sư phụ không có nhìn lằm." Chung Hướng Lượng cười nói.
Trần Thiên Minh bừng tỉnh:" Trách không được lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã biết tình huống của em, nguyên lai là như thế." Hắn quay đầu hỏi Đình tỷ:" Đình tỷ, chị thành thật nói cho tôi biết, chị có phải là hắc y nhân Đạo môn kia hay không?"
Đình tỷ cười cười nhìn Trần Thiên Minh nói:" Cậu nói xem tôi có phải hay không?"
Ta làm sao biết được? Cô lại còn thần thần bí bí. Trần Thiên Minh thầm nghĩ." Đình tỷ, chị nói cho tôi biết đi, tôi làm sao biết được?"
"Thiên Minh, anh nói cho em, Văn Đinh là người Đạo môn, đã cứu em, nếu như không phải vô ảnh phi đao của nàng, em có thể đã bị Thái Đông Phong giết chết." Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.
"Úc, vậy lần đầu tiên cứu tôi ở bãi đỗ xe, còn có lần tại bệnh viện, sau đó giúp chúng tôi bảo vệ Tây Thi kính, còn giúp chúng tôi đối phó Ma Vương, nguyên lai đều là Đình tỷ chị!" Trần Thiên Minh vẻ mặt cao hứng, nếu như không phải Chung Hướng Lượng đang ở đây, hắn thật muốn chạy lên ôm lấy Đình tỷ hảo hảo thân một chút, sau đó mới lấy thân báo đáp.
"Đương nhiên là thật sự, Đình tỷ, chị không biết tôi đối với chị là thật tâm sao, nếu chị có thể biết được trời cao bao nhiêu, thì có thể biết được trái tim của tôi đối với chị như thế nào." Trần Thiên Minh muốn làm một chút tính cảnh tự đấm ngực mình, nhưng hiện tại đang ôm nàng vào lòng không thể làm gì khác hơn là thôi.
"Thiên Minh, tay của cậu thành thật một chút." Trần Thiên Minh vừa nói, Đình tỷ liền phát hiện cái tay của Trần Thiên Minh đã đặt lên bộ ngực của mình, mặc dù hắn không có sờ vuốt, nhưng bị hắn làm như vậy vẫn làm cho trái tim mình đập thình thịch liên hồi.
Trần Thiên Minh cười dâm:" Đình tỷ, ta đã rất thành thật, nhưng chị luôn luôn gạt tôi không thành thật, làm cho tôi chị cùng lo lắng." Hiện tại Trần Thiên Minh bắt đầu sờ vuốt, hắn đã quên Tiết phương một lát nữa sẽ tới, chỉ biết là bộ ngực của Đình tỷ vừa to lại vừa mềm, sờ rất là thoải mái.
"Khụ khụ khụ." Từ bên kia cánh cửa truyền đến tiếng có người cố ý ho. "Đình tỷ, chị chú ý hành động một chút, tại sao lại cùng hoa hoa công tử ở cùng một chỗ!" Nghe đựơc giọng nói lạnh lùng kia, TrầnThiên Minh liền biết là cái bóng đèn kia tới.
Nghe được sư đệ mình nói như vậy, Đình tỷ đỏ mặt vội vàng đầy cánh tay của Trần Thiên Minh ra, hung hăng mà trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó nói với Tiết Phương:" Tiểu Phương, em tại sao bây giờ mới đến?"
"Em đã tới được một hồi, đang xem người ta biểu diễn đặc sắc, Đình tỷ, chị có phài là không thích em quấy rầy các người không." Tiết phương lạnh lùng nói. Trần Thiên Minh vừa nghe thì biết là âm thanh của Tiết Phương tràn ngập mùi vị ghen tuông.
Mẹ kiếp, không phải chỉ cứu ta một lần thôi sao, cũng không cần phải đả kích như vậy? Sư tỷ của ngươi thích ta lại không thích ngươi, ngươi quản được sao. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Trần Thiên Minh vẫn ra vẻ có phong độ nói:" Tiết Phương, cám ơn anh lần trước cứu tôi tại bãi đỗ xe, nhân tình này tôi sẽ trà."
"Không cần, ta vừa vặn đi ngang qua." Tiết Phương lạnh lùng nói.
"Hai người các ngươi ngồi xuống đi, không nên như đầu ngưu trừng mắt nhìn chằm chằm nhau như vậy." Đình tỷ phát hiện Tiết Phương cùng Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn nhau, vội vàng kéo bọn họ lại.
Tiết Phương đối với Đình tỷ nói:" Đình tỷ, em đã nói với chị rất nhiều lần rồi, hắn là một hoa hoa công tử, trong nhà có mấy người nữ nhân, chị lại còn cùng cái tên như hắn ở chung một chỗ."