Lưu Manh Lão Sư
Chương 679 : Chỉ có mười đồng tiền
Ngày đăng: 21:12 20/04/20
Lúc này Tiểu Châu kỳ quái hỏi Hà Đào: "Hà Đào, ngươi vì sao không cho Trần Thiên Minh có tiền?"
Hà Đào liếc Trần Thiên Minh tiếp đó lạnh lùng nói "Tiểu Châu, cái này ngươi cũng không hiểu sao? Nam nhân có tiền sẽ đồi bại cho nên ta khống chế tiền của hắn. Một người nam nhân không có tiền thì hắn cũng không làm được chuyện xấu gì tỷ như tán gái…. ngươi hiểu không?"
Nghe Hà Đào nói như vậy Ngô Thanh cũng đồng tình, xem ra cuộc sống của Trần Thiên Minh sau này sẽ cực khổ đây. Đầu tiên là bị Hà Đào lôi kéo ở trường học để diễu phố thị chúng, giờ đây lại khống chế kinh tế, như vậy Trần Thiên Minh muốn ra ngoài phong lưu cũng không có tiền để đi a!. Ai. đứa nhỏ này thật thê thảm! Ngô Thanh nghĩ có chút hả hê.
Ngô Thanh chuẩn bị sau này sẽ lớn tiếng thét to Trần Thiên Minh không có tiền. Không có tiền sẽ bị người khác khi dễ. Ngô Thanh nghĩ trong túi của mình lúc nào cũng chứa đầy tiền nên tâm tình cũng bay bổng lên.
"Ta hiểu rồi" Tiểu Châu bừng tỉnh đại ngộ "Ngươi trước tuyên bố Trần Thiên Minh là bạn trai của ngươi với mọi người. Sau lại khống chế tiền của hắn như vậy thì hắn sẽ không làm chuyện xấu được nữa."
"Đúng vậy, Tiểu Châu không thể tưởng được ngươi thông minh như vậy." Hà Đào vừa cười vừa nói.
Tiểu Châu vỗ bắp đùi của mình một cái nói "Ai. ta tại sao đần như vậy chứ! Trước kia ta đã sớm tuyên bố Ngô Thanh là bạn trai của ta với mọi người nhưng cũng không có khống chế đến tiền của hắn. Nêu như lời ngươi nói nam nhân có tiền sẽ đồi bại, thì giờ đây ta cũng nên khống chế tiền của hắn."
Nghe Tiểu Châu nói như vậy Ngô Thanh liền muốn tự sát. Vừa rồi mình mới giễu cợt cuộc sống sau này của Trần Thiên Minh không giống nam nhân nhưng bây giờ tiền của mình cũng bị Tiểu Châu khống chế. Nếu vậy mình còn có thể đi hộp đêm tìm tiểu thư để phong lưu sao? Trời ạ sớm biết như vậy thì hôm nay sẽ không đến ăn cái bữa cơm làm thay đổi số mệnh này.
"Ngô Thanh, ngươi nghe lời ta nói rõ ràng chưa?" Tiểu Châu vừa nói vừa duỗi ra bàn tay to của mình.
"Nói cái gì?" Ngô Thanh giả ngốc, hắn không có khả năng đem tiền của mình giao ra. Nếu như giao thì tuần lễ này không được đi hộp đêm chơi.
"Ngươi có phải hay không muốn chết?" Tiểu Châu an vị tại bên phải Ngô Thanh, nàng dùng tay trái kéo Ngô Thanh lại gần tiếp đó lại dùng tay phải ghìm cổ của hắn.
Trần Thiên Minh vốn cho rằng Tiểu Châu chỉ muốn giáo huấn Ngô Thanh một chút nhưng khi thấy con mắt của Ngô Thanh đều muốn lồi ra mới biết được Tiểu Châu sử dụng bạo lực với Ngô Thanh như vậy.
Ngô Thanh bên cạnh vừa thở vừa nói "Tiểu Châu ngươi không cần phải làm như vậy. Ta cho…ta cho ngươi tiền không được sao?"
"Trời ạ, oan uổng a! lão bà của ta ơi, vừa rồi là Ngô Thanh nói làm người khác hiểu lầm mà thôi. Chủ tịch hỏi chính là đứa con thứ hai của hắn ở đâu mà." Trần Thiên Minh có chút đáng thương nói.
Mặt Hà Đào trắng không còn chút máu liếc Trần Thiên Minh nói "Trong đầu ngươi có tư tưởng đen tối thì có."
Trần Thiên Minh nói với vẻ mặt khổ sở "Ta nào có đâu!"
"Đúng rồi Thiên Minh, thứ bảy ta phải cùng ba mẹ hồi hương, các ngươi đi dã ngoại phải cẩn thận một chút, càng phải chú ý đến an toàn của học sinh." Hà Đào có chút lo lắng nói.
"Ta biết rồi" Trần Thiên Minh vuốt cái mũi nhỏ của Hà Đào vừa cười vừa nói
"Ngô Thanh không phải cũng đi sao? Lấy võ công của ta chắc là không có chuyện gì đâu. Ta đi vắng một thời gian như vậy, chuyến đi dã ngoại này coi như là đền bù cho học sinh của ta đi!"
"Cái này ta cũng biết nên mới yên tâm cho ngươi đi. Nhưng mà có nên hay không gọi bọn Ngạn Thanh đi theo?" Hà Đào nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói "Quên đi, đây không phải là đại sự gì, chỉ là một chuyến dã ngoại qua đêm mà thôi, bọn họ đều là học sinh cấp 3. Mấy chục người nếu có người xấu đến cũng đủ bão vệ còn không được thì đến phiên ta ra tay."
"Vậy được rồi dù sao ngươi cũng phải cẩn thận. Thiên Minh, ta không muốn đi công ty giúp Lệ Linh, ta còn yêu mến dạy học ở trường." Hà Đào ở trong ngực của Trần Thiên Minh ôn nhu nói.
"Không muốn đi thì không đi, làm chuyện mình thích thôi, việc công ty thì để người khác làm." Trần Thiên Minh nghĩ Trương Lệ Linh lại bắt đầu mở một công ty mậu dịch khác, đầu hắn lại có điểm đau.
"Ngươi nói như vậy thì ta an tâm nhưng sau này ngươi chớ có trách ta không hỗ trợ công ty nha." Hà Đào nói.
Trần Thiên Minh mê đắm nói "Nhất định là trách rồi nhưng nếu mà nàng nghe lời của ta thì ta không trách nàng." Trần Thiên Minh vừa nói vừa duỗi tay hướng nơi đầy đặn của Hà Đào.
"Thiên Minh không cần phải......" Hà Đào mê người rên rỉ.