Lưu Manh Lão Sư
Chương 684 : Lão sư, em dạy cô bơi!
Ngày đăng: 21:12 20/04/20
Khi Trần Thiên Minh xuống nước, đám học sinh kia đã phân ra thành từng phe té nước, hơn nữa lại có cả nam nữ xen kẽ. Nhìn đám học sinh này phân ra đội hình như vậy Trần Thiên Minh đoán, sáng nay khi khởi hành bọn họ đã sớm phân nhóm rồi.
"Thiên Minh, đều là học sinh cấp 3 chỉ cần không quá phận thì cứ để cho bọn chúng tự do đi." Lý Hân Di đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói.
Ài nếu như khi mình còn đang ngồi trên ghế nhà trường có được lá gan lớn như bọn chúng, coi như tán tỉnh được không ít nữ nhân a, có khi phải tới hơn trăm cũng không chừng. Thật là thế đạo thay đổi hậu sinh khả uý!
"Tiểu nhân xin nghe lời dạy bảo của lãnh đạo." Trần Thiên Minh trêu chọc một câu. Hiện tại mức nước vừa vặn tới ngực của Lý Hân Di, Trần Thiên Minh thầm nghĩ vì cái gì mà mình lại không thể biến thành nước ở gần bộ ngực của Lý Hân Di a?
Lý Hân Di vờn nước đi tới gần bên người Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói: "Anh đó, không biết là đã lừa bao nhiêu nữ hài rồi."
"Anh lừa ai cũng không lừa được em nha." Trần Thiên Minh cố ý nói.
"Anh đã có Hà Đào rồi, lòng tham của anh còn chưa đủ sao." trong giọng nói của Lý Hân Di ít nhiều lộ ra vẻ giấm chua.
Nghe Lý Hân Di nói vậy, Trần Thiên Minh không còn gì để nói. Hà Đào là bạn gái của mình có thể nói là không người nào không biết. Lý Hân Di người ta nói những lời như vậy, bản thân mình còn đi tán tỉnh nàng dường như có điểm không đúng. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh không nhìn lên tô phong đầy đặn của Lý Hân Di nữa.
Lý Hân Di cũng nhìn ra sắc mặt khẽ biến của Trần Thiên Minh, nàng liền cười cười nói: "Thiên Minh em không biết bơi, anh có thể dạy em không?"
"Dạy em bơi à?" Trần Thiên Minh nghe vậy trong lòng lập tức trở nên hưng phấn. Nhưng mà hắn nhớ tới chuyện Hà Đào có nhờ Tiểu Châu giám thị mình cho nên hơi chột dạ nhìn về bên kia, thấy Tiểu Châu đang cùng Ngô Thanh té nước, giống như là đôi gian phu dâm phụ dường như không có chú ý tới bên này.
"Đi, chúng ta sang bên kia bơi." Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di. Dù sao mấy tên tiểu sắc lang đều đang đứng bên kia nhìn chằm chằm mình, nếu như vậy sao có thể chiếm tiện nghi của Lý Hân Di được, cho nên cứ chạy xa một chút vẫn hơn.
"Thiên Minh, vừa rồi không phải anh mới nói không muốn dạy em bơi hay sao?" Trong lòng Lý Hân Di vẫn có chút khó chịu.
Trần Thiên Minh cười nói: "Nào có chuyện đó, là anh đang nghĩ dạy em bơi như thế nào thôi. Nhưng mà mấy tên tiểu sắc lang kia làm cho người ta giật mình, bộ dạng như muốn đánh nhau vậy." Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, dường như bọn Tôn Úy Đình đang muốn đùa giỡn sư mẫu ( vợ thầy) vậy.
"Ài, tại vìcó một người là đại sắc lang như anh dạy, cho nên bọn họ mới như vậy đó!" Lý Hân Di nhẹ nhàng thở dài một hơi, bộ dạng dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vậy.
"Hân Di này, em không nên nói như vậy, thật không tốt a? Anh là một thanh niên rất gương mẫu mà." Trần Thiên Minh oan uổng nói.
"Có phải là sắc lang hay không tự anh biết."
Trần Thiên Minh vội vàng nói: "Lần trước anh tới phòng em, đó là không biết em đang thay quần, chứ nếu biết anh sẽ không vào đâu." Trần Thiên Minh đang giải thích chuyện Lý Hân Di thay quần cũng không phải là lúc đó mình cố ý nhìn vậy.
"Anh, anh còn dám nói chuyện đó?" Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói chuyện lúc xưa, khuôn mặt nhỏ nhắn không lập tức đỏ hồng lên, nắm tay nhỏ liền vung tới đánh lên ngực Trần Thiên Minh,."Ba ba ba" Thanh âm giống như gõ trên gỗ vậy.
"Trời ạ, có người ở mưu hại chồng a!" Loại tràng diện này thường xuyên diễn ra trong nhà mình, cho nên Trần Thiên Minh đã quen, lúc này không tự chủ được mà nói ra. Hắn còn tưởng rằng Lý Hân Di chính là đám nữ nhân nhà mình đang làm nũng!
"Trần Thiên Minh, anh đang nói cái gì?" Lý Hân Di nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh cũng dám xưng hắn là chồng của mình, bạn gái của tên lưu manh này không phải là Hà Đào sao? Hắn sao có thể nói với mình như vậy. Nghĩ tới đây khuôn mặt Lý Hân Di càng đỏ hơn, trái tim lúc này đang bình bịch đập loạn, cảm giác này chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Trần Thiên Minh. Chẳng lẽ mình Chẳng lẽ mình thật sự đã yêu hắn?