Lưu Manh Lão Sư

Chương 687 : Món ăn của các tổ

Ngày đăng: 21:12 20/04/20


"Được, chúng ta mau đi làm việc thôi." Các học sinh đều hoan hô. Bởi vì lần thi đấu này có ba giải, cho nên mọi người ai cũng hào hứng tham gia.



Đây là sức hấp dẫn của hoạt động dã ngoại, nếu để cho những học sinh được nuông chiều từ bé này ở nhà làm một ít đồ ăn mà nói, thực sự rất khó khắn, thế nhưng muốn bọ họ cùng với bạn học tham gia nấu ăn mà nói, bọn họ cao hứng còn không hết.



Trần Thiên Minh từ trong lều đi ra phát hiện có vài học sinh đã bắt đầu động tay chuẩn bị dụng cụ nấu ăn, nhưng mà khiến Trần Thiên Minh tán thưởng đám học sinh này thông minh chính là bọn họ có thể giữ đồ tươi trong suốt chuyến đi, trước khi đi đã rửa sạch thái sẵn rồi, lúc này chỉ cần mở ra và ném vào trong nồi là xong.



Cho nên nếu lần này trù nghệ của bọn họ cho dù không được tốt, nhưng so với người khác đi mua món ăn sẵn còn đáng khen hơn rất nhiều. Quá trình phân công lao động cũng không tồi, nữ sinh thì phụ trách xào rau cùng trông bếp, nam sinh thì vào trong rừng kiếm củi.



"Thiên Minh, những học sinh của anh thật lợi hại, những phương pháp này mà bọn họ cũng nghĩ ra, xem ra buổi trưa hôm nay chúng ta có tiệc lớn rồi." Lý Hân Di nói.



"Ha ha đó là đương nhiên, học sinh của anh không có bản lãnh gì, chỉ là thông minh hơn một chút so với học sinh lớp khác mà thôi." Trần Thiên Minh giống như Vương bà bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.



"Trần Thiên Minh, cậu không cần phải đắc ý như vậy? Bọn họ chỉ được gọi như đám đầu cơ trục lợi mà thôi. Tôi còn tưởng rằng bọn chúng sẽ đi rửu đồ ăn rồi thái, thật không ngờ vừa mở hộp ra đã ném vào trong nồi, xào một lát đã xong rồi." Ngô Thanh đả kích.



Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Cái này kêu là thông minh, nếu như bọn họ đều cầm món ăn đến đây rửa, cầm gà tới đây giết, vậy cho tới chiều tối chúng ta cũng không có thứ mà ăn." Chủ yếu là rèn luyện kỹ năng nấu nướng và thích ứng của đám học sinh mà thôi, vài vị giáo viên chúng ta cứ ngồi thoải mái trên bãi cỏ này đi, mặt trời hôm nay cũng không tính là gay gắt, rất thoải mái đó."



Ngô Thanh nói: "Thiên Minh, cuộc thi vừa rồi của chúng ta không tính, vì chân tôi bị chuột rút, lần sau chúng ta sẽ so lại." Ngô Thanh không muốn mất mặt trước mặt Lý Hân Di.



"Không nói nữa, dù sao cũng chỉ là vui chơi thôi mà." Trần Thiên Minh nói tiếp: "Một hồi nữa học sinh nấu xong, sau đó mọi người hãy thử món, để xem nhóm nào là nhóm nấu ngon nhất."



"Được, không thành vấn đề." Ngô Thanh lớn tiếng nói. Hắn cũng thấy đám học sinh kia làm rất nhanh, phỏng chừng chỉ tới giữa trưa là có vài món ăn ngon.


"Ngô Thanh lão sư, có phải là ăn rất ngon hay không?" Hoàng Lăng cũng hưng phấn mà nhìn Ngô Thanh.



"Oa, thật là cay quá, có ai cho tôi một ngụm nước hay không." Ngô Thanh kêu thảm.



Hoàng Lăng nhỏ giọng nói: "Không thể nào, em chỉ cho có ba thìa ớt thôi mà, sao lại cay tới mức như vậy chứ? Đúng rồi Ngô Thanh lão sư, món ăn của bọn em không phải là thịt sợi xào nhanh, mà gọi là thịt kho tàu a." Nguyên lai Hoàng Lăng cho rằng món ăn phải có chút cay mới tốt, cho nên nàng chủ động cho ba thìa ớt vào.



"Gì? Cho ba thìa ớt vào?" Ngô Thanh giật mình kêu lên, trách không được chính mình ăn một chút mà đã cay tới mức nước mắt nước mũi tèm lem rồi. Trời ạ ta gây thù với ai vậy trời. "Đợi một chút, em vừa nói không phải là thịt sợ xào nhanh mà là thịt kho tàu?"



"Đúng vậy đúng vậy." Hoàng Lăng thấy Ngô Thanh rốt cuộc đã nói trúng món ăn của mình, rất cao hứng nhảy dựng lên.



"Má của tôi ơi, thịt kho tàu không phải là có màu hồng đỏ thẫm đen sao? Sao lại có màu này?" Ngô Thanh cảm giác trái tim của mình đang mãnh liệt co rút, thậm chí hắn còn quên cả cảm giác cay cùng với cái mồm đang sưng phồng lên.



Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua cái miệng của Ngô Thanh, cũng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng, kêu lên một tiếng: "Ngô Thanh, miệng của anh bị chảy máu kìa." Nguyên lai trong miệng của Ngô Thanh đang rỉ ra một chút máu.



"Không phải chứ, Thiên Minh, nữ sinh này không quen nấu nướng, hoặc là tôi không quen ăn món ăn này, lúc đó tôi khẽ cắn một chút cũng cảm giác mềm mềm, bên trong còn phun ra chút máu." Ngô Thanh vội vàng đem miếng thịt trong miệng nhổ ra. Trần Thiên Minh đám người nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên miếng thịt vẫn còn trắng ởn, chẳng qua là bên ngoài chín nhưng bên trong thì còn có cả máu đọng.



Sắc mặt của Hoàng Lăng thoáng thay đổi, nàng cũng biết thịt mình nấu không được rồi, cho vộ nên giải thích: "Thầy, là em thấy Tôn Úy Đình bọn họ nấu đến nỗi cháy sạch, em sợ cũng giống như vậy, cho nên mới chỉ nấu qua mà thôi."



"Trời ạ, mới nấu qua loa mà đã mang cho tôi ăn." HIện tại trái tim của Ngô Thanh cũng đã chết lặng, lúc này hắn mới biết được bề ngoài đẹp đẽ như mỹ nữ, nhưng bên trong không nhất định là ngon. Thảm rồi, xem ra sau khi trở về mình phải nhập viện gấp, phải kiểm tra toàn bộ thân thể mới được.



"Món ăn tổ 2 cũng không hợp lệ, tổ 3 bưng món ăn lên." Trần Thiên Minh phất phất tay để Hoàng Lăng đang tức giận chu cái miệng nhỏ lui xuống, đi gọi bạn học tổ 3 tới.