Lưu Manh Lão Sư

Chương 700 : Ý của Chung Hướng Lượng

Ngày đăng: 21:12 20/04/20


Trần Thiên Minh đem địa chỉ khách sạn nói cho Chung Hướng Lượng, sau một hồi Chung Hướng Lượng đã xuất hiện trước mặt Trần Thiên Minh.



"Thiên Minh, rối cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Chung Hướng Lượng đi vào, sau khi đóng cửa lại liền vội vã hỏi.



Trần Thiên Minh cũng lập tức thuật lại chuyện ngày hôm qua.



"Đàm Thọ Thăng cũng luyện Quỳ Hoa thần công?" Chung Hướng Lượng nhíu mày nói: "Xem ra sắp tới M thị sẽ không còn bình yên nữa."



"Lúc đó em cũng rất giật mình, không ngờ kẻ kia lại là Đàm Thọ Thăng." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.



"Thiên Minh, chú còn nói muốn đi Mộc Nhật quốc nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chung Hướng Lượng lại hỏi.



Trần Thiên Minh kể lại chuyện vừa rồi mình nói chuyện với Điền Cát, nhưng hắn cũng không có đề cập tới chuyện quan hệ giữa mình và Liễu Sinh Lương Tử.



Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói: "Thiên Minh, anh xem cậu còn chưa có nói hết, có phải là chú có quan hệ gì với Liễu Sinh Lương Tử, bằng không cậu cũng không đến nỗi phải nhập cư trái phép qua cứu người ta?" Chung Hướng Lượng hiểu rất rõ tên huynh đệ phong lưu lưu tình khắp nơi này, nếu không phải có quan hệ với Liễu Sinh Lương Tử hắn tuyệt đối có mạo hiểm như vậy đi cứu Liễu Sinh Lương Tử, trừ khi đầu hắn bị nhúng nước.



"Hay sư huynh thật lợi hại, chuyện như vậy cũng không lừa được anh." Trần Thiên Minh xấu hổ gãi gãi đầu nói. "Nói đi có phải là chú muốn tương hảo với người ta cho nên mới muốn đi tới Mộc Nhật quốc. May mà còn hai quốc gia còn cách một bờ biển, nếu không cậu đã tán hết mỹ nữ bên kia mất." Chung Hướng Lượng mắng.



Trần Thiên Minh khổ sở nói: "Sư huynh anh không nên nói như vậy, lần đó chỉ là do em không cẩn thận mà thôi." Hắn liền đem chuyện liên quan tới mình và Liễu Sinh Lương Tử nói ra, nhưng mà Trần Thiên Minh rất khôn ngoan, hắn chỉ nói mình cùng với Liễu Sinh Lương Tử tình đầu ý hợp không phải là cường bạo người ta. Bằng không sợ rằng hiện tại Chung Hướng Lượng sẽ bắt hắt về cục công an mất.



Nghe xong Trần Thiên Minh nói, ánh mắt của Chung Hướng Lượng không khỏi sáng lên, hắn nghiêm túc nói: "Thiên Minh, như vậy đi, anh xem ra trước kia cậu thường xuyên giúp Quốc An bọn anh làm việc, dưới tình huống lần này, mặc dù là làm chuyện giúp bạn, thế nhưng cậu đi tới Mộc Nhật quốc cũng có thể tới đại sứ quán liên lạc một chút, sang chào hỏi bọn họ một phen."




"A lô, là Ngạn Thanh à? Là tôi đây." Trần Thiên Minh nói.



"Lão đại, em biết rồi, anh có chuyện gì dặn dò không?" Trương Ngạn Thanh dường như có điểm không kiên nhẫn nói.



Trần Thiên Minh cảm thấy kỳ lạ, cái này không giống với tác phong của Trương Ngạn Thanh? Chẳng lẽ bị người đến hỏi thăm? "Ngạn Thanh hiện tại cậu đang ở trong bệnh viện sao?" Trần Thiên Minh quan tâm hỏi thăm. Nếu như Trương Ngạn Thanh không thể đi Mộc Nhật quốc mà nói, mình chỉ đành đi tìm một vài sự trợ giúp hữu lực khác mà thôi.



"Không phải, là em đang bận!" Trương Ngạn Thanh có chút vội vàng nói: "Nếu như không có việc gì nữa, vậy em gác máy đây."



"Ngạn Thanh, đoạn thời gian tôi thấy cậu có vẻ buồn bực, đang muốn dẫn cậu đi Mộc Nhật quốc tán tỉnh mấy cô em xinh đẹp đây, nếu cậu đã bận thì tôi sẽ tìm người khác vậy." Trần Thiên Minh cố ý đùa giỡn, phỏng chừng nếu nói đi tới Mộc Nhật quốc tán mỹ nhân hắn sẽ lập tức nói muốn đi theo.



"Lão đại, anh sao lại như vậy, Trương Ngạn Thanh em là hạng người đó sao? Em chỉ thích một mình Hiểu Lệ mà thôi, anh muốn đi Mộc Nhật quốc tán mấy cô em thì cứ đi thôi!" Nói xong Trương Ngạn Thanh liền dập máy.



Trời ạ vừa rồi người kia chính là Trương Ngạn Thanh sao? Trần Thiên Minh không ngừng tự hỏi, đáo án khẳng định chính là Trương Ngạn Thanh, nghe thanh âm của hắn cho dù có đốt thành tro mình cũng nhận ra. Nhưng tại sao hắn lại nói như vậy? Chẳng lẽ là lão bị nhúng nước? Hay là sớm đã tới thời kỳ mãn kinh?



Một lát sau chuông điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên, Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua một cái thì ra là Trương Ngạn Thanh gọi tới.



"Ngạn Thanh, cậu làm sao vậy, không phải là vừa mới rồi cậu còn dập máy trước đó sao? Bây giờ tại sao cậu lại gọi tới?" Trần Thiên Minh tức giận nói. Hắn biết Trương Ngạn Thanh là giả đứng đắn, thế nhưng thực không ngờ lại giả theo kiểu như vậy.



"Lão đại, không phải a, vừa rồi là Hiểu Lệ ở bên cạnh, lúc nói chuyện anh nói lớn tiếng như vậy cho nên Hiểu Lệ ở bên cạnh đã nghe thấy! Cho nên em mới cố ý nói như vậy. Hiện tại em đang ở trong nhà vệ sinh, lão đại vừa rồi là anh nói thật chứ, có thật là muốn em cùng đi tới Mộc Nhật quốc tán gái hay không a?" Thanh âm của Trương Ngạn Thanh lộ ra vẻ hưng phấn.