Lưu Quỷ
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Trương Giai Giai vừa mở cửa phòng ra, mùi hương hoa lan nồng đậm trong phòng tựa như không thể nào chịu nổi áp lực đè nén được nữa, tranh nhau túa ra, ngay cả Cao Cần cũng chịu không nổi nhíu mày. Cô nàng khoác một chiếc áo ngủ, thân thể nửa kín nửa hở, trong lúc vô ý để lộ vẻ quyến rũ mà bản thân thì lại không hề phát giác.
Phong Á Luân giới thiệu A Bảo.
Trương Giai Giai bất đắc dĩ nhìn hắn một cái. Cùng nghề đã nhiều năm, làm bạn tốt cũng đã nhiều năm, có rất nhiều chuyện không cần phải nói thành lời. “Vị tiểu thiên sư này là.......” Cô nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ như con nít của A Bảo, thì sự dịu dàng trong mắt tràn đầy đến mức phát sáng.
Trong lòng A Bảo nóng lên, lập tức vứt bỏ bộ dạng lười biếng uể oải lúc nãy, dùng sức cầm hai tay của cô, thâm tình nói: “Yên tâm, năng suất làm việc của tôi rất cao.”
Ánh mắt Cao Cần vòng vo chuyển tới chuyển lui thật lâu ở chỗ tay Trương Giai Giai đang bị cậu nắm không chịu buông ra: “Cậu đang bị mộng du à?”
A Bảo ngẩn ra, “Anh là người đầu tiên có hứng thú về vấn đề này của tôi đó.”
Cao Cần nói: “Bởi vì chúng tôi không có ngủ.”
Phong Á Luân liếc xéo hắn.
Cao Cần nhún vai thể hiện mình rất trong sáng.
A Bảo nhìn về phía Tam Nguyên Tứ Hỉ, “Các ngươi biết không?”
Trương Giai Giai hết sức kinh ngạc.
Tứ Hỉ đang ngây ngất đứng ở bên cạnh Trương Giai Giai, thấy cô nàng nhìn qua đây, con mắt lập tức bắn ra điện cao áp hai ngàn vol, còn kích động ôm ngực nói: “Nữ thần, nữ thần...... Nga, em sắp không thở nổi nữa rồi?”
A Bảo kéo khóe miệng, “Không phải rất nhiều năm trước em đã hết thở rồi sao?”
Tam Nguyên càng cẩn thận, bình thản mở miệng: “Không phải mộng du.”
A Bảo nói: “Không phải.”
Cao Cần có thâm ý khác nói: “Hy vọng cậu sẽ không quên câu trả lời này.”
A Bảo nói: “Chuyện anh hy vọng hơi bị nhiều.”
Cao Cần nói: “Tôi thật cao hứng khi biết cuối cùng cậu cũng hiểu ra bản thân mình còn cách tiêu chuẩn rất xa.”
A Bảo: “......”
Phong Á Luân lo lắng dặn dò Trương Giai Giai rất lâu mới cùng Cao Cần rời đi.
Lúc A Bảo được mời vào nhà tim không khỏi đập bịch bịch. Cùng đại mỹ nhân như vậy cô nam quả nữ ở chung một phòng...... rất là thử thách năng lực tự kiềm chế của người ta đó. Cậu bắt đầu hiểu được mộng du mà Cao Cần nói là ý gì..... Ngô, không biết phòng ngủ của Trương Giai Giai là phòng nào.
” Không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy mặt cậu.” Giọng nam quen thuộc truyền đến từ lầu hai.
A Bảo giật mình ngẩng đầu.
Đàm Mộc Ân tựa tiếu phi tiếu đứng ở đầu cầu thang lầu hai, thân thể dựa vào tường, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Trương Giai Giai nói: “Các anh quen biết nhau à?”
A Bảo lúc này mới chú ý hành lang với cầu thang trong phòng khách đã bị sắp xếp qua, chỗ nào cũng có dán bùa vàng treo chuông.
Tam Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng trả lời.
A Bảo nói: “Hắn nói hắn không để ý.”
Trương Giai Giai lúc này mới nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Tình cảnh xấu hổ thế này, cô cũng không còn lòng dạ nào để nói chuyện phiếm, sau khi giúp A Bảo lấy chăn mền thì đi lên lầu.
A Bảo duỗi thắt lưng một cái thật to, ngã đầu liền ngủ.
Tứ Hỉ rón ra rón rén đi ra ngoài, A Bảo nằm ở trên giường đột nhiên nói: “Phòng khách có rất nhiều hoàng phù, trên lầu nhất định lại càng nhiều.”
Tứ Hỉ thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn cậu.
Cậu hình như ngủ rất sâu rồi.
Tam Nguyên vẫn đứng ở phía trước cửa sổ như cũ, thần sắc sâu kín.
Tứ Hỉ tiếp cận tới nói: “Ông trước kia làm bảo tiêu hả? Không phải là làm công việc bảo hộ cho những người nổi tiếng đó sao, lúc Trương Giai Giai trình làng cùng Đại Thần cũng xấp xỉ nhau, ông bảo hộ Trương Giai Giai nhất định đã gặp qua Đại Thần đúng không? Anh ta rất đẹp trai đúng không? Anh ta......”
Tam Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ.
Tứ Hỉ giống như quen rồi, tiếp tục lải nhải.
Leng keng đinh......
Âm thanh trong trẻo mà rất nhỏ vang lên.
Tứ Hỉ xoay người muốn chạy, lại bị Tam Nguyên bắt lấy ném lên trên người A Bảo, tự mình xông ra ngoài.
Tứ Hỉ đành phải liều mình kêu gọi A Bảo.
A Bảo mở một con mắt, “Đàn đầu gỗ ở đây, không sợ!”
Phòng khách truyền đến tiếng chạy bộ rất nặng, cánh cửa lập tức bị đá văng ra, Đàm Mộc Ân thấy hai bóng dáng chồng lên nhau trên giường, nao nao, “Mấy người đang làm cái gì?”
A Bảo từ dưới thân Tứ Hỉ thò đầu ra, “Ngủ a.”
“......” Đàm Mộc Ân lắc lắc đầu, đem ý tưởng loạn thất bát tao trong óc xua đuổi ra ngoài, trầm giọng nói, “Không thấy Trương Giai Giai đâu.”
A Bảo lập tức ngồi dậy, “Làm sao có thể? Không phải anh bày linh trận cái gì mà gió thổi cỏ lay nghe thấy sao?”
Đàm Mộc Ân không nói được một lời nhìn chằm chằm A Bảo, trong mắt mang theo ngờ vực vô căn cứ không che dấu chút nào, “Phong xuy thảo động văn linh trận có một sơ hở.”
A Bảo đột nhiên vừa tỉnh, sắc mặt đại biến, “Là thuật ngũ quỷ bàn vận sao?!”
*
Đại Thần: là Nhan Túc Ngang trong bộ Võng Du chi diễn kĩ nhất lưu của chị Bính