Luyến Luyến Nguyệt Nha Loan
Chương 7 :
Ngày đăng: 21:21 20/04/20
Edit: Hồng Vũ
Beta: Tiểu Thảo nhi
“Triệu phu nhân, đêm đến còn quấy rầy, thật có lỗi, hi vọng người lượng thứ.”
Triệu phu nhân có ý bảo Hà Hoa thối lui, Hà Hoa cố chấp lắc đầu, tựa như nhất định phải canh giữ bên cạnh nàng, sợ Nhan Nghĩa Thịnh sẽ làm điều bất lợi với nàng, bởi vì Ngân Nguyệt Nha lần trước vì Nhan Nghĩa Thịnh lập thệ, lúc đó vẫn bình thường, cách ngày đột nhiên lại đổ bệnh, ai biết có phải hay không Nhan Nghĩa Thịnh giở trò quỷ! Nói không chừng là hắn thật sự đổi lại thước, nên mới báo ứng trên người lương thiện như tân thiếu gia.
Triệu Thất Xảo thanh âm nghiêm túc: “Hà Hoa, ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta muốn cùng hắn đi dạo một chút, thưởng trăng ngắm cảnh.”
“Vâng, phu nhân.”
Hà Hoa bất cam bất nguyện (không bằng lòng) lui xuống, Nhan Nghĩa Thịnh cùng Triệu Thât Xảo xuất môn, đêm nay ánh trăng viên lượng (sáng tỏ), soi sáng rõ ràng tiểu lộ đẹp tựa như ảo mộng.
Nhưng hắn không phải là đến ngắm trăng, một bụng nghi vấn cơ hồ trực trào khỏi cổ họng, nào ngờ Triệu Thất Xảo mở lời trước.
“Ngươi đã từng gặp qua dưỡng phụ Ngân Nguyệt Nha chưa? Phải hay không bộ dáng rất cao, cánh tay phi thường tráng kiện, vẻ mặt nam nhân râu ria thô lỗ?”
Nàng nói một điểm cũng không sai, nhưng nàng là mẫu thân mới nhận của Ngân Nguyệt Nha sau khi rời thôn, làm sao biết được dưỡng phụ trước kia đã chết của Ngân Nguyệt Nha.
“Là Nguyệt Nha có nhắc đến sao?” Hắn suy nghĩ câu giải thích hợp lý nhất.
Triệu Thất Xảo cười thành tiếng, “Không hề. Hắn chỉ kể đến chuyện xách nước, phong cảnh trong thôn, còn có Nhan gia đại trạch to lớn ra sao, hoa dại ven đường, hồ ly, sóc, cái chính là chưa từng nhắc đến dưỡng phụ đã nuôi hắn hơn mười năm qua.”
“Vậy làm sao người biết được?”
“Bởi vì Nguyệt Nha chỉ cần nhìn đến loại hình nam nhân này, sẽ toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mất đi huyết sắc. Ở trên đường tình cờ nhìn thấy, ánh mắt sẽ nhanh chóng đảo qua, vờ như nhìn sang hướng khác, cố gắng duy trì bản thân không chạy trốn, bộ dáng kia giống con thỏ cùng đường, sợ hãi, kinh hoàng, mà lại không dám phản kháng, dường như phản kháng sẽ chỉ làm bản thân càng khó chịu.”
Trong óc Nhan Nghĩa Thịnh cơ hồ hiện lên cái gì đó. Ngày đó chính mắt hắn chứng kiến Ngân Nguyệt Nha đang quyến rũ dưỡng phụ y, hay là còn có một lý do khác?
Một cỗ lạnh run từ nội tâm toát ra, nói không chừng hình ảnh kia chính là Ngân Nguyệt Nha không dám phản kháng dưỡng phụ? Nhan Lương cũng từng nói dưỡng phụ y lực lớn vô cùng, một bàn tay cũng có thể đáng gãy cánh tay mảnh khảnh của Ngân Nguyệt Nha, y làm sao có thể ngăn cản? Nên Ngân Nguyệt Nha nói với hắn, kia không phải là y tự nguyện.
“Có người bảo hắn, vùng khác có người tìm nhi tử thất lạc, hắn cuối thu xuất phát, vừa đến vùng nội thành đã là mùa đông tuyết rơi, lộ phí dùng hết, hấp hối ngã trên đường, ở vùng phụ cận chỗ ta, không bất kỳ kẻ nào mười năm trước có nhi tử thất lạc.”
Nhan Lương hoảng sợ bối rối, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua thiếu gia lãnh tĩnh có sắc mặt kỳ dị cỡ này, chỉ biết là thiếu gia sau khi trở về, vào phòng, cùng thiếu phu nhân nói chuyện, không bao lâu trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của thiếu phu nhân cùng thanh âm đồ đạc đổ vỡ, hài tử cũng khóc rống lên.
Tiếng khắc khẩu bên trong vẫn đang duy trì, dường như còn ác liệt hơn, hắn ở ngoài cửa nghe trộm, thế nhưng trừ bỏ ba chữ Ngân Nguyệt Nha ra, thì thanh âm mơ mơ hồ hồ, cũng nghe không hiểu họ bên trong ầm ĩ cái gì.
Hắn muốn lén nhìn, lúc này mới phát hiện, Lâm Nhu Thái ôm hài tử đến gần cửa sổ, cánh cửa nhất thanh (ở đây có lẽ là màu, QT dịch là “trắng xanh” nên ta giữ nguyên) rộng mở.
Hắn vội vã lui ra phía sau, tránh lộ việc bản thân mình nghe lén, bản thân vửa hảo hảo lui ra phía sau, liền thấy được chuyện kinh hách động trời.
Thiếu phu nhân đem tiểu thiếu gia vứt ra ngoài cửa, nàng tóc tai bù xù, con mắt phiếm hồng, không thèm nhìn đến hài tử trong tay, tựa như đó chỉ là một sấn cỏ dại không đáng giá, đùng lực hết sức vứt ra ngoài.
“Ngươi cho rằng đây là hài tử của Ngân Nguyệt Nha nên hết mực yêu thương, hiện tại ngươi biết không phải của ngươi cũng không phải của Ngân Nguyệt Nha, hắn đối với ta rốt cuộc không còn gía trị lợi dụng, ta sẽ huỷ hắn, để xem ngươi thương xót hắn cỡ nào!”
Hài tử rơi xuống thật mạnh trên mặt đất, tiếng khóc lớn đột nhiên im bặt, thiếu gia vội chạy ra, hai tay nhiễm máu ôm lấy đứa trẻ, chỉ là đã quá muộn.
“Thiếu, thiếu phu nhân!”
Thấy đứa con đã chết, Lâm Nhu Thái vẻ mặt cười nhạt, Nhan Nghĩa Thịnh hét lớn, bất luận hắn có phải là thân sinh cha mẹ của đứa trẻ hay không, chính là hắn dưỡng nhiều ngày vẫn cảm thấy có cảm tình, nàng có thể nào hung ác như vậy.
“Thực thỏa nguyện! Ta đã sớm chịu không được ngươi đối với đứa nhỏ này yêu chiều, giờ nó đã không còn, thật sự là thống khoái! Ít nhất ta không cần nhìn mặt nó, liền nghĩ tới quỷ háo sắc ghê tởm kia.”
“Ngươi… Ngươi…”
Nhan Nghĩa Thịnh tức giận đến nói không nên lời, nhưng hắn ôm hài tử, không nguyện cùng nàng nói những lời vô nghĩa, đi thẳng đến chỗ đại phu trong thôn, qua mấy ngày, hài tử được an táng ở phần mộ tổ tiên Nhan gia.
Mà Nhan Lương mộc trừng khẩu ngốc nhìn Lâm Nhu Thái, nàng ở đám tang khóc đến suýt ngất xỉu, gặp người liền nói là Nhan Nghĩa Thịnh cùng nàng vì việc nhỏ khắc khẩu, dưới cơn thịnh nộ, không cẩn thận làm ngã đứa nhỏ.
Tuy nói là “không cẩn thận” ba chữ, nhưng nàng hai mắt ngấn lệ rưng rưng, ngược lại như là tiểu tức phụ cố nén không nói xấu phu quân, chân tướng càng làm cho Nhan Lương choáng váng.
“Thiếu! Thiếu gia!”
Thiếu gia vẻ mặt buồn phiền, hắn nghiêng mặt đi, không cùng bất cứ kẻ nào tiếp xúc, Nhan Lương lệ ngắn lệ dài, bởi vì trên môi thiếu gia lộ ra nụ cười bi thương đối hắn nói:
“Không cần biện bạch, trong thôn đều biết ngươi là lão bộc của ta, bọn họ hẳn sẽ không tin lời ngươi, chỉ nghĩ là ngươi thay ta biện giải mà thôi.” Hắn tại bia mộ khắc từng chữ, nét mặt đau thương. “Ta mắc mưu nữ nhân ác độc này, ly khai người yêu dấu nhất đời, đây là báo ứng của ta.”