Luyến Nô
Chương 1 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Bên trong chiếc màn che bằng bạc, một đôi
nam nữ đang cuồng loạn triền miên, cùng nhau tấu lên giai điệu mang theo dư vị kích tình.
Thật lâu sau, khi hết thảy đã trở nên yên tĩnh, nam tử xoay người lùi lại, nhưng vẫn còn những hơi thở gấp do
chưa bình ổn, khuôn mặt hắn tản ra hơi lạnh.
“Kỳ” giọng nói nữ tử đầy mị hoặc, nhẹ
nhàng ôm hắn từ phía sau, dung nhan tuyệt mĩ không muốn rời xa, nhẹ
nhàng cọ vào bờ lưng hắn.
Hắn, tên gọi là Khuất Dận Kỳ, có một dụng mạo có thể làm nữ nhân khắp thiên hạ thần hồn điên đảo, cũng có được
khí lực mà người người ao ước, càng đừng nói là chỉ khiến cho người khác ngất xỉu, hắn có rất nhiều gia sản, tài năng xuất chúng, khiến cho rất
nhiều nam nhân không theo kịp.
Một nam tử với những điều kiện tốt như vậy, chỉ cần là nữ nhân, ai mà không ham muốn, mong chờ được hắn cúi nhìn?
Nhưng hắn lại cố tình coi trọng nàng, có
tình ý với nàng…… Nhớ tới việc hắn đối đãi ôn tồn với nàng, thật sự như
một giấc mơ khiến nàng cảm thấy vui sướng lâng lâng.
A! Nàng thật sự rất yêu, rất yêu hắn –”Hả?” Khuất Dận Kỳ nhìn vào ánh mắt si mê của nàng, lãnh đạm trả lời.
Hắn hừ lạnh. Đúng là nữ nhân.
Một nụ cười lạnh như băng rất khó nhìn thấy nhẹ nhàng biến mất khỏi khóe môi hắn.
“Kỳ, thiếp yêu chàng –” giọng nàng nỉ non như có thể khiến người khác mất hồn.
Nhưng … nàng lại không phát hiện, hắn lơ đãng nhíu mi, tỏ vẻ mất hứng.
Lại là những lời này – một câu mà hắn đã chán ngấy, nhàm đến cực điểm!
Được bao nhiêu lâu chứ? Hắn nhớ lại, từ
lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đến nay, hình như còn chưa được một
tháng, thật sự rất dễ thu phục mà.
Gương mặt hắn nổi lên sự phiền chán, tất
cả nữ nhân đều có đức hạnh như thế này sao? Không hiểu rõ quy luật của
trò chơi mà vẫn nhảy vào, thật khó khiến hắn không sinh ra ác cảm.
Trên đời này chẳng lẽ thực sự không có nữ nhân nào đặc biệt ư?
Nữ nhân, khi yêu thì thực sự đã nghĩ quá nhiều, nhưng lại quên, chữ tâm, không phải ai cũng có.
“Thì sao?” hắn không mang theo biểu tình gì tiếp lời.
lúc này Nàng mới thoáng phục hồi tinh
thần lại. ” thiếp…… Có chuyện muốn nói với chàng, chàng nghe xong nhất
định sẽ rất vui vẻ .” Nàng thực sự ảo tưởng hắn sẽ ôm lấy nàng cùng nhau thêu dệt nên bức tranh đầy tình ý.
“Ồ?” Lúc này phản ứng lạnh nhạt của Khuất Dận Kỳ giảm bớt.
Hắn hoài nghi, nữ nhân này có gì để làm hắn vui vẻ chứ?
“Thiếp –” Nàng cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: ” thiếp mang thai .”
“Mang thai?” Tiếng hoan hô vui mừng mà nàng đoán lại không hề vang lên, hắn chỉ nhíu mi, rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh.
“Sao vậy? chàng không vui sao?” nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn đang trầm mặc.
“Vì sao không uống thuốc?” Giọng nói của Khuất Dận Kỳ nhẹ nhàng, bình thản, hai mày kiếm cũng không tự giác mà nhíu lại.
“Thiếp biết chàng thương thiếp, không
đành lòng để thiếp phải đau đớn, nhưng mà Khuất gia không thể không có
người nối dõi nha! Chàng tốt với thiếp như vậy, thiếp vì chàng mà chịu
khổ một chút thì có tính gì? Cho nên –”[ chị ấy tự sướng kinh nhêỷ =)) ]
“Cho nên ngươi liền tự quyết định, không có sự đồng ý của ta, liền đem thuốc đổ đi?”
Nói xong, hắn tà mị liếc nhìn nàng. 「 Ngươi là loại nào ?」
Lời hắn nói làm nàng nhụt chí, cúi đầu trả lời. 「Quên đi, huynh không cần nói nữa.」
「 Nhanh như vậy đã từ bỏ sao?」 Khuất Dận Kỳ nhướng mày, thực là chơi không vui mà, hắn còn tưởng nàng sẽ liều chết hỏi cho bằng được chứ!
「 Bởi vì tôi không nằm trong hai loại người đó, cho nên cũng không trông chờ làm bằng hữu của huynh.」
Nữ nhân này cũng rất biết thân biết phận a!
「 Bằng hữu?」 hắn tinh tế nghiền ngẫm .「Bằng hữu loại nào nha?」
Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.「 Bằng hữu có rất nhiều loại sao?」
Khuất Dận Kỳ cười nhạo.
Trong mắt hắn, nữ nhân chỉ gồm ba loại: Thứ nhất là nữ nhân của
người khác, thứ hai là nữ nhân của hắn, thứ ba là nữ nhân hắn không cần
nữa, mà trong đó, tuyệt đối không có loại là 「 bằng hữu 」!
「 Ngươi muốn làm bằng hữu của ta?」 hắn hỏi lại.
「 Hiện tại tôi không muốn nữa.」
「 Vì sao?」 cho tới bây giờ chỉ có hắn muốn hay không, hắn chưa từng quan tâm đến ý nghĩ của người khác.
「 Bởi vì ở chung với huynh rất khó chịu.」
Khuất Dận Kỳ cười to. Nữ nhân này thật thẳng thắn!
Hắn phát hiện, hứng thú của hắn đối với nàng càng lúc càng nhiều hơn a.
「 Tôi đang phê bình huynh đó!」 sợ hắn nghe không hiểu, nàng liền
nhắc nhở. Sao hắn đang bị mắng mà còn có thể cười vui vẻ đến như vậy a?
「 Ta biết.」
「 Vậy huynh phải cảm thấy xấu hổ chứ!」
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Khuất Dận Kỳ thật sự không thể
tin, trên đời này cư nhiên tồn tại một cô gái đơn thuần như giấy trắng
thế này, linh hồn trong sáng không tỳ vết, tựa như một đứa trẻ mới sinh, không có một chút tâm cơ nào.
「 Xấu hổ ư? Không hề, ta cảm thấy kiêu ngạo về điều đó!」 Hắn cố ý làm trái lại nàng.
「 Huynh…… Tôi không nói chuyện với huynh nữa .」 Con người này thật là khó nói chuyện mà!
Nàng vừa muốn xoay người chạy, lại đột nhiên nhớ đến mình đang lạc
đường rất thê thảm, đành phải quay đầu lại. 「Này, huynh có biết muốn đến Quan Phong Uyển phải đi đường nào không?」
「Không phải ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?」 Hắn lạnh nhạt trả lời, như là không hề để ý.
「 Huynh…… huynh……」 Nàng hít vào một hơi, đôi mắt linh hoạt trừng to nhìn hắn.
「 Muốn ta nói cũng được.」 Khuất Dận Kỳ không có ý tốt nhìn vào chiếc khay trên tay nàng.
「 Chỉ cần để ta ăn cái đó, ta liền nói cho ngươi.」
「 Vậy sao được chứ!」 Nàng không chút suy nghĩ liền trả lời.
「 Vì sao không được?」 Với tốc độ khiến người khác không kịp trở tay, hắn liền bốc một khối bánh bỏ vào miệng, khiến cho nàng muốn ngăn cản
cũng không kịp.
「 Huynh — trời ơi! Sao lại có người như vậy chứ!」 Nàng kêu lên sợ
hãi, nhảy ra từng bước lớn, bộ dáng giống như đang che chở cho bảo bối,
tư thế như là đang chống đối bọn cướp.
「 Đây là điểm tâm ta phải đưa đến cho thiếu gia nha, nếu để hắn biết huynh ăn vụng điểm tâm của hắn, huynh liền xong đời.」
Bộ dáng chính nghĩa liêm từ của nàng làm hắn cảm thấy cực kỳ thú vị, trêu đùa tiểu cô nương này thực khiến người ta không thấy mệt a.
「 Có sao đâu chứ! Ăn một hai miếng, hắn cũng sẽ không phát hiện mà.」 Nói xong, hắn lại muốn vươn ma trảo trộm bánh.
「 Không được!」 nàng kêu to, hơn nữa còn dùng sức trừng hắn, Khuất
Dận Kỳ không hề nghi ngờ, nếu hắn tới gần nàng thêm vài bước, chắc chắn
nàng sẽ liều mình với hắn.
「Là ngươi không cho ta ăn nha, đến lúc đó, dù ngươi có cầu ta, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi!」 Hắn uy hiếp.
Nhưng đáp án của nàng lại là – một nụ cười khẽ cùng mặt nạ quỷ đáng yêu.
Nàng cầu hắn ăn ư? Hừ, thực không nghĩ tới nam nhân cũng thích mơ mộng hảo huyền a.
Hắn nhún nhún vai.「ngươi không tin thì hãy đợi đó, rồi chúng ta sẽ biết.」
Nàng không thèm để ý tới hắn đâu! Xoay lưng, nàng rất chí khí chạy lấy người.
Sợ gì chứ? Nàng không tin chính mình không thể tìm đường đi.
「 Đợi chút!」 hắn lên tiếng gọi nàng lại, chỉ chỉ về hướng ngược lại.「 Quan Phong Uyển ở bên kia.」
Vẻ mặt nàng hoài nghi nhìn hắn, nhất thời không biết có nên tin hắn hay không.
Nam nhân giống yêu nghiệt này sao tự nhiên lại tốt như vậy?
Khuất Dận Kỳ nâng mi, biểu tình của nàng thực là coi thường hắn mà, dám dùng vẻ mặt đó nhìn hắn!
「 Đi thẳng theo đường này, đến cuối đường rồi quẹo trái, đi dọc theo hành lang đó, nếu không đến Quan Phong Uyển, ta sẽ chặt đầu mình xuống
cho ngươi ngồi.」ánh mắt này của nàng, đổi lại nếu là kẻ khác thì đã cùng nàng cãi nhau rồi.
Nàng nhăn mặt, chiếc mũi thanh tú đáng yêu, mang một vẻ ngây thơ hỏi.「 Đầu huynh thoải mái hơn ghế dựa sao?」
「 Vấn đề này, chờ sau khi ngươi gặp qua thiếu gia, chúng ta sẽ thảo luận tiếp.」
Nhắc đến việc này, nàng mới bất tri bất giác 「 ai nha 」 một tiếng,
phát giác chính mình lại cùng hắn giằng co lâu như vậy, liền nói:「 Không nhiều lời với huynh nữa, tôi phải nhanh chóng đem điểm tâm cho thiếu
gia, thiếu gia nhất định đang không kiên nhẫn chờ đợi đâu, nếu huynh hại tôi bị mắng, nhất định tôi sẽ kéo huynh xuống nước chung.
「 Tùy ngươi.」
Người này thật sự không sợ chết mà! Nàng cuối cùng lại trừng mắt
nhìn hắn.「 Tôi không phải là người không có đạo nghĩa giang hồ như vậy!」
Vừa dứt lời, thân ảnh yểu điệu của nàng đã cách hắn một quãng, càng lúc càng xa.
Giang hồ đạo nghĩa? Hắn thực muốn nhìn,「 đạo nghĩa giang hồ 」của nàng sau này sẽ như thế nào nha!
Bờ môi khẽ nhếch mang đầy tà ý, hắn đổi hướng, đi về một con đường bên tay trái, thân hình nhanh chóng biến mất.