Ly Hôn

Chương 14 :

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Tính cách của Tưởng Khâm và Cận Viêm hoàn toàn trái ngược nhau, theo nghiên cứu mà nói, Tưởng Khâm rất quan tâm đến hai chữ “thận trọng”, dù là làm gì thì cũng phải có kế hoạch cụ thể rồi mới làm, nếu không nắm chắc 99% trong tay thì nhất quyết không làm. Một khi biết được những kế hoạch tâm huyết của mình bị lộ tẩy, có thể uy hiếp đến cơ hội của bản thân thì anh lập tức buông thả tất cả, không có nửa điểm do dự.



Thật ra đây không phải yếu đuối, mà là chín chắn, vô cùng nhẫn nại, đâu phải ai cũng là tráng sĩ mà có dũng khí chặt đứt tay mình. Về điểm này thì hoàn toàn trái ngược với Cận Viêm, hắn rất thích mạo hiểm, gan to mật lớn, có lòng hiếu kỳ mà người xưa thường gọi là “Thái Cực quý nhân”[1]. Dù tình huống đã nguy cấp thế nào, hắn cũng có thể cắn răng nhẫn nhịn, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà phát hiện ra con đường sống sót.



[1] Thái Cực quý nhân: chủ về thông minh hiếu học, tính cách chính trực, nếu được sinh vượng (Thân vượng) thì ý chí hiên ngang, phúc thọ song toàn, nếu không phải quan cao trong triều thì cũng là người giàu sang giữa muôn dân.)



Ví dụ như chuyện cho người đi theo dõi, nếu là Tưởng Khâm nói Cận Viêm bám đuôi Lê Tiểu Mông, thấy bé tan học nhưng không ngoan ngoãn về nhà mà ra quán net chơi game, không may bị Lê Tiểu Mông phát hiện làm ầm lên (“Ba mẹ không tôn trọng nhân cách của con! Xâm phạm quyền riêng tư của con! Con muốn viết đơn lên tòa tước bỏ quyền dám hộ của hai người oa oa oa oa oa!”), thì nhất định Tưởng Khâm sẽ gọi Cận Viêm quay trở về, sau này cũng không dùng chiêu theo đuôi theo dõi này nữa.



Nhưng nếu là Cận Viêm, hắn sẽ không dừng lại.



Hắn cảm thấy lý do bản thân mình bị phát hiện, là do tố chất hai tên côn đồ kia quá kém, Côn Dương làm việc không hiệu quả. Đương nhiên là bản lĩnh của Phương Nguyên nằm ngoài dự liệu, nhưng không phải là tất cả.



Vì vậy hắn đi tìm Côn Dương đánh cho một trận tơi bời, sau đó đi gặp bên trung gian, mời chuyên gia đứng đầu trong nghiệp vụ theo dõi, qua hôm sau tiếp tục bám theo Tưởng Khâm.



Hắn không cần biết Tưởng Khâm đã biết những gì, là ai nói cho anh. Cận Viêm có trực giác nhạy bén đáng sợ của loài dã thú, bí mật này chắc chắn là nguyên nhân chính mà Tưởng Khâm đòi ly hôn ——– thậm chí có lẽ Tưởng Khâm không chỉ biết mỗi chuyện của Tả Chí Kiệt, anh nhất định còn biết thêm vài chuyện chết người nữa, mà những chuyện này đã vượt qua luân lý làm anh không thể tiếp nhận được, nếu không anh sẽ không có thái độ kiên quyết ly hôn như vậy.



Chuyên gia vừa ra tay đã có kết quả, người lần này mời đến được hưởng lương cao đúng là có thể tìm ra chút manh mối.



——– Tả Chí Kiệt đã từ Mỹ trở về.



Cận Viêm nghe xong mà lạnh cả người, câu tiếp theo của chuyên gia theo dõi như vứt hắn vào ba mươi chín ngày đầu đông:



“Người này trở về từ hơn nửa năm trước, hơn nữa đã có tiếp xúc với Tưởng tiên sinh.”



Tưởng Khâm đẩy cửa phòng trà ra, đi đến chỗ ngồi quen thuộc, pha một ấm Thiết Quan Âm, làm hai món ăn nhẹ.



Vài giây sau đã thấy một người đàn ông đeo găng tay, mặc tây trang màu bạc đến trước mặt anh, kéo ghế ra ngồi xuống nói rằng: “Tưởng Khâm.”



“……Tả tiên sinh.”



Tả chí Kiệt cười, nâng chén trà lên ngửi hương thơm: “Đã lâu không liên lạc, dạo này thế nào? Cận Viêm làm ăn có được không?”



“Nhờ phúc.”



“Hắn là như vậy, đã muốn làm gì thì sẽ không từ nan. Thế nào, lần trước tôi nói ngày xưa Cận Viêm có nhúng tay vào nhà họ Tưởng mà cậu không tin, bây giờ đã hỏi được gì chưa?”



Tưởng Khâm hổ thẹn, một lúc sau nói: “Vẫn chưa hỏi.”



“Là không có cơ hội hỏi hay là căn bản không muốn hỏi?” Tả Chí Kiệt vừa cười vừa nói: “Tôi hiểu, có một số chuyện đã qua, hỏi lại cũng không để làm gì. Hơn nữa có hỏi cũng không hỏi được gì, cùng một sự kiện nhưng trăm miệng nói khác nhau thì cũng trở nên bất đồng, vậy xem cậu giải quyết thế nào.”



Y nhấp ngụm trà, nhìn Tưởng Khâm thích thú.



Hai tay Tưởng Khâm đặt trên mép bàn, móng tay được chăm sóc cẩn thận như phát ra ánh sáng, ngón tay chơi đàn từ nhỏ đặc biệt thon dài, chỉ là lạnh lẽo không chút hơi ấm.



Anh ngây người nhìn ngón tay mình thật lâu, không biết là suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau mới nói: “Tôi không cần phải hỏi, chuyện này, nghĩ thông rồi cũng gần như biết rõ nguyên nhân… Nhưng mà Tả tiên sinh vất vả từ xa đến đây, không phải chỉ nói mấy câu đó chứ.”



Tả Chí Kiệt không phủ nhận, nhún nhín vai nói: “Tôi đến nói lời từ biệt với cậu.”



“Anh phải về Mỹ à?”




“A, không tồi nha! Phía trên này thêm vào gì thế?”



“Ít mật ong.”



Tưởng Khâm nhấm nháp bia, dùng kìm sắt lấy vỉ nướng ra thành thạo, để toàn bộ thịt lên bàn ăn hình chữ nhật, sau đó thêm vài vài cọng rau thơm. Phương Nguyên thấy anh vô cùng chăm chú, không khỏi ngỡ ngàng.



“Được rồi, mang ra cho mọi người ăn đi.” Tưởng Khâm ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Mặt em dính gì à?”



Phương Nguyên giật mình: “Không có. Anh đang nghĩ… Mùi vị này thật thơm, chắc em vẫn hay làm.”



Tưởng Khâm bật cười: “Em có một đứa con bụng không có đáy đang dậy thì, anh hiểu mà phải không?”



Phương Nguyên cười theo, mang thức ăn lên cho đồng nghiệp, lại nhớ đến nhà bếp, cầm bia tựa người vào cửa nhìn Tưởng Khâm cắt trái cây.



“Anh không đánh bài à?” Tưởng Khâm không ngẩng đầu lên hỏi.



“Chơi nhiều rồi cũng chán. Anh nghĩ hay là em cũng đưa Lê Mông đến đây ăn cơm đi? Cũng lâu rồi em chưa gặp nó.”



“……..Nó có Cận Viêm chăm rồi.”



“Nhưng nó là con ruột em mà.”



Tưởng Khâm nhẹ bóc vỏ cam, một lúc sau nhỏ giọng nói: “Không phải.”



Phương Nguyên sửng sốt: “Không phải?”



“Cận Viêm mới là cha ruột của nó.”



Tức khắc Phương Nguyên nhớ đến Lê Mông, bé có đôi mắt giống Tưởng Khâm như đúc, không thể tin được: “Sao có thể, nhìn nó với em rất là… Cận Viêm sao có thể là cha nó được? Cận Viêm sao có thể sinh ra đứa con như vậy?”



“Bọn em đã làm xét nghiệm rồi.” Tưởng Khâm thản nhiên nói, “Mặt mũi có thể là sau này bị ảnh hưởng, thật ra ở phương diện tính cách, Lê Mông như một bản sao của Cận Viêm vậy.”



Anh quay người rửa dao gọt hoa quả, Phương Nguyên nhìn theo bóng anh tha thiết, đột nhiên cảm thấy vô lý cực kỳ: “Em với Cận Viêm ở bên nhau mười mấy năm, gia đình và tương lai thì mặc kệ, ngay cả con mình cũng không có, em bị làm sao vậy? Hắn lại đối xử với em không tốt, cả ngày ở trong công ty giải trí đàn đúm…”



“Đừng nói nữa,” Tưởng Khâm đột nhiên ngắt lời hắn ta: “Đầu óc em bây giờ hỗn loạn lắm… chính mình cũng không hiểu rõ.”



Phương Nguyên nhìn vào mắt anh, quả thật không thể nói nên lời, sau đó cười miễn cưỡng nói: “Trách sao dì dượng nói em chỉ có thể đi theo học thuật, với tính cách này mà làm công việc khác… thật sự có thể bị người ta nuốt chửng! Bảo sao sống chung với Cận Viêm lâu như vậy mà vẫn bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay!”



Tưởng Khâm thả dao vào bồn rửa chén, lên tiếng: “Đã bảo đừng nói nữa!”



Lúc anh quay lại Phương Nguyên mới nhận ra nhìn anh rất khó coi, khuôn mặt tái nhợt dường như trong suốt, đôi môi mím lại cứng ngắc, không có một giọt máu nào.



Trong phòng bếp im lặng đáng sợ, tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền vào làm phông nền cho tình huống khó xử này.



“…….Em cần chút yên tĩnh.” Tưởng Khâm vội vàng lau tay, bước qua Phương Nguyên ra ngoài.



Giây phút giao nhau, Phương Nguyên kích động gật đầu, như muốn giữ tay anh lại, nhưng không nhúc nhích được.