Ly Hôn

Chương 20 :

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Tưởng Khâm đã muốn vào thì tất cả những ai có mặt đều không thể ngăn lại.



Không phải tất cả những tên làm thuê đều biết mặt Tưởng Khâm, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe nói Cận gia có một vị họ Tưởng, mắt đeo kính, dáng vẻ ưa nhìn, trông rất điềm đạm, đi một chiếc xe Lexus màu bạc… Người đó chính là linh hồn và sinh mệnh của Cận Viêm, trăm triệu lần cũng không làm trái được.



Vậy nên khi anh đã đỗ xe ở bên ngoài kho hàng, đứng trước mặt những tên làm thuê nói “Tôi họ Tưởng, muốn tìm Cận Viêm” thì những tên làm thuê hung thần ác sát chỉ dám chặn anh lại cho có lệ: “Không được đâu, anh Cận nói bây giờ không muốn gặp ai” rồi nhìn Tưởng Khâm từng bước vào trong như chưa hề nghe thấy gì, bọn họ co rúm lại.



Cận Viêm không hề căn dặn bọn làm thuê rằng khi thấy Tưởng Khâm đứng trước cửa thì phải phản ứng như thế nào. Mà thực tế hắn cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày Tưởng Khâm sẽ tìm đến đây, giống như thần binh từ trên trời bay xuống vậy, đang lúc hắn không nghĩ mình bị phát hiện thì ngay lập tức xuất hiện sau lưng.



Ngay lúc đó Cận Viêm như phát ngốc, đứng như trời trồng một chỗ mà nhìn Tưởng Khâm, trong kho hàng không ai dám nói gì, im lặng đến nỗi ngay cả một cái kim khâu rơi xuống đất cũng nghe được.



Thật ra Tưởng Khâm đã nhanh chóng mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nói nào. Có lẽ là anh muốn bước tới, nhưng vừa cử động cả người đã lảo đảo.



Cận Viêm quát lớn: “Đỡ người đi bọn bay!”, ngay sau đó một người bước lên định đỡ Tưởng Khâm.



Nhưng chưa kịp chạm đến, Tưởng Khâm đã gạt ra, khàn giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”



“Anh… Về nhà rồi anh giải thích với em. Về, về nhà trước.”



“Chuyện này là sao?”



“Về nhà trước, về, về nhà trước.”



Tưởng Khâm đẩy Cận Viêm ra, như thể ngày hôm nay mới là lần đầu quen biết hắn, nhìn hắn bằng con mắt hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Một lúc lâu sau anh mới nói khẽ: “Nói cho tôi biết chuyện này là sao.”



Giọng nói lúc này thật lạnh lẽo.



Một tên làm thuê đứng bên cạnh ấp úng nói: “Anh Tưởng, chuyện này… Anh đừng tức giận, chúng nó không tốt đẹp gì, vậy nên thật sự không có cách nào…”



Cận Viêm liền cắt ngang: “Câm miệng!”



Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu à!”



Tên làm thuê kia suýt nữa bị dọa chết, thấp thỏm trốn sang một bên.



“Tưởng Khâm, em nghe anh giải thích, vì anh với tên đại ca của bọn Campuchia kia hợp tác… hợp tác có chút mâu thuẫn, thật ra anh chỉ…”



Tưởng Khâm ngắt lời hắn: “Anh nói dối.”



“Anh cũng không muốn làm gì với thằng oắt này, chỉ là giúp đỡ Cận Vệ Quốc một tay thôi, chuyện này thật sự không liên quan tới anh…”



“Im đi!”



Tưởng Khâm đi nhanh đến chỗ Trát Tây, Cận Viêm kinh hồn bạt vía muốn cản lại nhưng bị anh đẩy mạnh ra.



Trát Tây bị tổn thương đến mạch máu, trên cả cánh tay toàn là máu. Tưởng Khâm nhặt con dao nhỏ Cận Viêm làm rơi trên mặt đất, cắt phăng dây thừng đang trói buộc cậu, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”



Trát Tây như đã điên rồi, đứng dậy liền nhằm vào Cận Viêm muốn đánh. Thế nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Tưởng Khâm đạp xuống đất, túm tóc lên: “Tôi nói cậu đi theo tôi, không nghe thấy hả?”


Lê Mông rất thích ăn bánh kem, trong tủ lạnh lúc nào cũng có một cái thật lớn, ai muốn ăn cũng phải xin phép. Có lần Cận Viêm muốn ăn thử một miếng vị xoài, kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, bị nhóc từ chối vô tình.



Lê Mông chạy đi cắt bánh, để trước mặt Trát Tây với đôi mắt mong chờ: “Anh ăn đi.”



Trát Tây nhắm chặt mắt lại, một lúc sau nói khàn khàn: “Nhóc ăn trước đi.”



“Tôi còn rất nhiều…”



“Nhóc ăn trước,” Trát Tây lạnh lùng nói, “Tôi muốn nhìn nhóc ăn trước.”



Lê Mông phút chốc hiểu ra, đành tủi thân ăn mỗi thứ một muống. Trác Tây thấy nhóc thật sự không làm sao, lưỡng lự vào phút rồi mới từ từ ăn lấy một muỗng cơm.



Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một chén thức ăn đầy trong vòng mấy giây đã sạch bóng, từ “lang thôn hổ yếu” cũng không thể diễn tả được sự nhanh chóng và mãnh liệt như dã thú vồ mồi thế này. Lê Mông há miệng đứng cạnh bên nói: “Anh vậy mà ăn còn nhanh hơn tôi nữa…”



Quả thật Trát Tây giống như cả đời chưa được ăn bao giờ, Lê Mông lại đi lấy thêm bát cơm và một bát canh nữa, cậu đều ăn hết. Cuối cùng ăn hết cả mấy miếng bánh ngọt, nếu không phải Lê Mông nhất quyết không cho ăn nữa, phỏng chừng ngay cả bánh ngọt trong tủ lạnh cũng bị cậu ăn sạch.



“Anh… Anh thật sự không sao chứ?”, Lê Mông vô cùng lo lắng: “Chắc Cận Viêm không bỏ đói anh nửa tháng chứ?”



Trát Tây lắc đầu, nói nhỏ: “Chỉ là ba ngày không ăn, tôi không sao.”



“Vì sao ba ngày không ăn chứ?”



“Phải chạy”



“Vì sao phải chạy?”



Trát Tây nhìn nhóc, giải thích ngăn gọn: “Ở quê không có thức ăn. Có lúc phải ăn bốn cân mì, ở trong rừng nhiều ngày, chỉ uống nước, không có nước thì đun bùn lên thay thế.”



Lê Mông hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cuộc sống như vậy là thế nào, trong lòng chua xót: “Hic, anh đâu cần phải đắc tội với Cận Viêm, đi theo tôi là được rồi… Làm em trai của tôi đi, sau này tôi sẽ che chở anh, ngày não cũng ăn thịt ăn cá.”



Trát Tây không đáp lại.



Lê Mông xúi giục cậu: “Tôi còn phát lương cho anh nữa, không cần làm gì nhiều, mỗi lần bị Tưởng Khâm mắng thì ở bên cạnh cãi lại với tôi là được…. À anh biết lái xe chưa, có thể chở tôi đến trường bằng chiếc Lotus được không, hàng ngày giúp tôi mua cơm trưa, chạy vặt vân vân vân vân nữa, đơn giản lắm nha.”



Trát Tây gỡ bỏ bông gạc trên cánh tay ra, trên miệng vết thương còn đang chảy máu, nhưng cậu không quan tâm.



“Tôi đi đây.” Cậu đứng dậy nói, “Tạm biệt.”



Lê Mông sững sờ, khi có phản ứng lại rồi lập tức lùi bước.



Nhưng động tác của Trát Tây nhanh như chớp, nháy mắt đã tóm được Lê Mông lại, một tay lấy ra chùm chìa khóa trong túi Lê Mông, một tay bịt miệng nhóc lại, sau đó ném cả Lê Mông lẫn chìa khóa lên sô pha.



Lê Mông phẫn nộ: “Này!”



Trát Tây đã cao chạy xa bay rồi, không thèm quay đầu lại vẫy tay chào nhóc nữa.



Lê Mông không kịp nói gì, chỉ thấy cậu mở cửa cầu thang thoát hiểm, sau đó biến mất vào bên trong.