Ly Hôn

Chương 36 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Khi Cận Viêm đang ngồi trong tiệm trà chờ Tưởng Khâm thì lấy điện thoại ra gọi cho Quan Phong.



Từ trước đến nay Quan Phong nói chuyện qua điện thoại luôn luôn lời ít ý nhiều, nếu có thể chấm dứt cuộc trò chuyện trong mười giây tuyệt đối không kéo dài đến giây thứ mười một, giống như trong một giây đó di động có khả năng phóng xạ làm làn da hắn lão hóa thêm mười năm vậy. Nhưng sau mười giây họ bàn bạc chuyện làn ăn với nhau, vào giây thứ mười một, Cận Viêm nói mình vừa đến nhà Tưởng Khâm thưa chuyện, Quan Phong phá lệ nghe hắn kéo dài thêm năm phút, không hề có ý muốn ngắt cuộc gọi.



“Chuyện kế toán viên nhà cậu với Vệ Hồng không khác nhau lắm,” cuối cùng Quan Phong cũng nói, “Tôi thật không có ấn tượng tốt với cha mẹ Vệ Hồng, nói cậu nghe, đến giờ họ còn nghi ngờ đống quần áo nhà cửa của đạo diễn Đoàn thật ra đều là của Vệ Hồng mua hết, vì chuyện này mà ầm ĩ mấy lần.”



Suýt nữa Cận Viêm đã không thể hồi phục tinh thần.



“Nhưng mà về mặt này đạo diễn Đoàn ứng xử tốt hơn cậu nhiều, Vệ Hồng ra mắt cũng đã lâu, tiền kiếm ra được hơn một nửa đều bị người nhà tìm đủ mọi cớ moi móc, mà đạo diễn Đoàn còn chưa nói gì. Thật ra đạo diễn Đoàn được giáo dục rất tốt, đối xử với Vệ Hồng cũng không tệ, mẹ đạo diễn Đoàn còn nhận cậu ta làm con nuôi.”



Cận Viêm không chịu đựng được nữa lên tiếng: “Tôi nói cho anh hay, dù cha mẹ của Vệ Hồng có ghét bỏ thì cũng chỉ ghét bỏ mỗi mình đạo diễn Đoàn, với con mình thì không nhẫn tâm như vậy. Anh xem cha mẹ Tưởng Khâm không chỉ hận riêng tôi, mà thấy con mình là như thấy kẻ thù, chuyện này giống nhau sao? Năm xưa họ phản đối tôi với Tưởng Khâm còn có thể hiểu là họ quá yêu con mình sợ con theo tôi sẽ chịu khổ. Bây giờ chúng tôi sống với nhau hai mươi năm rồi, tên ngốc cũng biết vợ chồng sống với nhau hai mươi năm cũng đã hơn nửa cuộc đời, vậy mà họ còn ra lệnh cho Tưởng Khâm phải chia tay, anh nói xem sao họ có thể nhẫn tâm như vậy?”



Quan Phong kinh ngạc: “Trước đây cậu không như vậy à? Còn nói nhà họ Tưởng ỷ thế hiếp người, không tốt đẹp gì, hận đến nỗi không muốn Tưởng Khâm quay về nữa sao?”



“Này, tôi thấy cậu ấy thương tâm quá tôi không chịu nổi.”



“Vậy mà cũng không chịu được, nếu buộc phải gặp mặt thì cậu làm sao?” Ngữ khí Quan Phong bắt đầu chống đối: “Có biết nửa năm trước vì sao tôi không hợp tác với công ty Viễn Dương Cự Luân của Hongkong không?”



“Tôi nghe đạo diễn Đoàn nói những người như anh không bao giờ ăn mặc tử tế khi đàm phán….”



“À, cái đó cũng là một trong những nguyên nhân.” Quan Phong nói, “Nguyên nhân chính cũng là do Vệ Hồng bọn họ. Vốn là có một diễn viên thế thân nọ, đứa con cả của Viễn Dương Cự Luân và người này đang sống với nhau, tình cảm vô cùng tốt đẹp. Cuối cùng sau khi bị người nhà phát hiện, uy hiếp không được, đành bắt người này trói lại giết chết, còn lừa cha mẹ người ta là người ta đã ra nước ngoài —— cũng may Vệ Hồng dư thừa tinh thần trọng tình trọng nghĩa, trong bữa tiệc cưới của con họ năm ngoái, Vệ Hồng cũng được cầm thiệp mời, vừa thấy tên người kết hôn trên giấy liền vội xông lên đánh chết chú rể…. Nếu không có đạo diễn Đoàn đứng gần đấy thì mọi chuyện cũng không êm xuôi được như vậy.”



Cận Viêm ngạc nhiên: “Thì ra scandal Vệ Hồng đánh người năm ngoái là có thật à?”



“Ừm, thật đáng thương, nếu không bị Vệ Hồng đánh, chú rể kia đến giờ chắc còn chưa biết người yêu của mình đã chết. Sau đó hắn ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bây giờ không biết ở đâu. Thật ra tôi thấy, làm người như vậy nhu nhược quá, sao hắn không cắt cổ chết theo người yêu đi?”



Cận Viêm ngây ra không nói một lời.



“Tôi nghe Vệ Hồng kể chuyện này, liền dẫn người về, vẫn là không nên làm ăn với người nhà này thì hơn.” Quan Phong lắc đầu, nói tiếp: “Dù sao người nhà của kế toán viên không giết cậu, cùng lắm chỉ có chú Ba cậu ấy muốn tống cậu vào tù thôi, vậy nên nếu nhịn được thì nhịn đi. Có gì đến lễ đến tết lại mang kế toán viên về nhà khấu đầu, cha mẹ cậu ấy thích nhận thì nhận, không muốn nhận hai người cũng không ngại con mắt họ, không phải tốt hơn sao?”



Cận Viêm trầm mặc cả buổi mới nói: “Được, A Quan đại công tử, hiếm khi thấy anh nói nhiều thế, vậy kể thêm mấy thứ quà cáp động lòng người đi.”



“Đó là chuyện tôi khinh thường nên lấy ra dạy dỗ các cậu.” Quan Phong lạnh lùng nói: “Cậu nghe theo đi Cận tổng, sau này đòi tôi dạy tôi cũng không dạy cho đâu.”



Ngay sau đó có tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia vang lên, Hellen cung kính hỏi: “Quan tổng tôi mang đến rồi, bây giờ xử lý luôn sao?”



“Ừm, đây là cái gì?”



“Kem chống lão hóa, tôi thấy ngài nói chuyện điện thoại lâu quá nên tự chủ trương đi lấy cho ngài một hũ.”



“Để xuống.”




Tưởng Khâm nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cận Viêm…..”



“Anh cũng không biết em có giận hay không, có thể hôm nay em nói em tha thứ, nhưng một ngày nào đó nghĩ lại em sẽ không tha thứ được…. Anh thật sự không có cách nào khác, em nghĩ xem nếu em với Lê Mông rời xa anh, anh dù có núi vàng núi bạc, về sau biết để làm gì? Đừng nói sau này sẽ có người nguyện theo anh, bọn họ không vì tiền bạc cũng vì danh lợi, có ai thật lòng? Nếu anh không cho họ bất cứ thứ gì, biết đâu có ngày bị họ bỏ độc cho ăn….”



Cận Viêm như vừa trút được gánh nặng, đột nhiên bả vai hõm xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Khâm từ bên đối diện cúi người qua bên này, trao hắn một cái ôm.



“……….Tưởng Khâm………….”



“Cho dù trước đây anh nói thật với em, em cũng sẽ không chia tay với anh.” Tưởng Khâm dừng lại trên bả vai hắn một lúc, lại nói: “So với những chuyện anh làm thì em không thể chịu đựng được việc anh dối em.”



Từ góc độ này Cận Viêm có thể thấy được áo Tưởng Khâm kề sát má mình, chất vải mềm mại màu tro tàn, không biết vì sao có một mảng tối màu.



Mãi một lúc sau Cận Viêm mới ý thực được, đó là nước mắt của mình.



“Chúng ta về nhà của em trước đi, anh hãy thành thật nhận lỗi sai với ba mẹ, sau đó chúng ta về thành phố S, chờ ba mẹ có thể chấp nhận được. Chuyện làm ăn của anh, bây giờ không thể từ bỏ ngay được, chúng ta từ từ cắt đứt từng bước.”



Trong khoảnh khắc ấy Cận Viêm cảm thấy dường như những gánh nặng bao năm vác trên lưng bỗng chốc biến mất, tuy rằng con đường trước mắt còn nhiều gian nguy, không có gì có được dễ dàng.



Tựa như hắn đang ở trong một bụi toàn gai, muốn chạy nhưng không chạy ra được, muốn kêu cứu lại không dám kêu cứu, cho đến khi hắn gần như rơi xuống vực, bỗng nhiên có một bàn tay chìa ra kéo hắn lại. Chỉ cần hắn đi theo sự hướng dẫn của đối phương, chắc chắn sẽ có thể đi ra khỏi bụi gai của sự tin tưởng, giống như trời băng đất tuyết bỗng nhiên có ánh mặt trời, ấm áp đến nỗi khiến cả người run rẩy.



“Chúng ta đi.” Tưởng Khâm vỗ lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh lau sạch mắt đi, đừng để người ngoài xem thường.”



Cận Viêm thuận tay lau khóe mắt, nâng chén trà lên uống cạn một hơi. Tưởng Khâm thanh toán xong, quay lại vẫy tay bảo hắn cùng đi với mình.



Hai người sánh vai nhau đi ra tiệm trà, lúc này bầu trời đã đen kịt, Tưởng Khâm gọi điện đến một khách sạn trước, sau đó giải thích với Cận Viêm rằng: “Về nhà em gặp ba mẹ trước, nếu họ vẫn không thể chấp nhận, ít ra anh còn có chỗ ngủ qua đêm.”



Thậm chí anh không cần hỏi cũng biết Cận Viêm xuống máy may xong là đến thẳng nhà mình, không đến khách sạn.



Cận Viêm biết anh làm gì cũng chu toàn, liền gật đầu tin tưởng.



Tưởng Khâm đứng trên bậc thang nhìn hắn, còn như muốn dặn dò gì, thì vẻ mặt biến sắc, nói cũng không kịp nói, lập tức đẩy mạnh Cận Viêm ra!



Cùng lúc đó có tiếng nổ “bùm”, Cận Viêm bị ngã xuống mặt đất, đứng dậy quay về phía âm thanh vừa phát ra, bỗng sắc mặt thay đổi: “Chạy mau!”



Có một đám người tụ tập phía bên kia đường, đầu sỏ là một tên cầm súng, còn lại cầm dao, dường như là những tên Campuchia đã từng giúp họ Cận giao dịch với bọn buôn lậu, đang hùng hổ đuổi sang bên này!



Tưởng Khâm bình tĩnh nói: “Đi theo em, em có xe!”, sau đó kéo Cận Viêm theo. Ngay lúc này lại thêm một tiếng súng vang lên, những người đi đường phát ra tiếng thét chói tai, một viên đạn bắn trúng cửa kính tiệm trà khiến những mảnh thủy tinh vỡ vụn, thật sự hỗn loạn vô cùng!



“Bên này!” Tưởng Khâm nhấn đầu Cận Viêm xuống, từ vị trí phó lái nhảy sang vị trí lái xe, cũng vì đang cấp bách nên chưa phân công ai lái, Tưởng Khâm ngồi vào lập tức giữ vô lăng, ngay cả dây an toàn cũng không kịp thắt, ô tô chạy như tên lửa trốn ra ngoài!”