Ly Hôn
Chương 44 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Tưởng Khâm trở lại Thời tinh Giải Trí trong đêm, thắp đèn ở bộ phận tài chính đến sáng.
Cận Viêm đưa Tưởng Khâm về công ty, xong lái xe đến mấy kho quan trọng của họ ở thành phố H, cả đêm tiêu hủy phần lớn ngọc thạch mua từ Myanmar với mức giá thấp còn chưa bán được. Nếu có khối ngọc nào đẹp, đã được người ta đặt cọc, đành gọi Cận Việ Quốc đứng ra hủy giao dịch, bồi thường cho người mua.
Nhưng trước khi tiêu hủy ngọc thạch, đã có vài khối ngọc sắp được điêu khắc thành vật phẩm quý báu, Cận Vệ Quốc đều ra sức mua lại, sau đó phân công đi tìm những khối ngọc bích lớn để chuẩn bị gây dựng quan hệ.
Đây quả thật là một trận chiến, trong ba ngày này Tưởng Khâm đều ngủ lại văn phòng, mắt đỏ như máu. Cận Viêm thì không có lúc nào không ở ngoài đường, hai người còn không thể gặp nhau được mười phút, chỉ dùng di động liên lạc với nhau.
Lê Mông dường như biết trong nhà gặp chuyện, mấy hôm nay ngoan ngoãn đột xuất, không khóc không quấy, cả ngày chỉ biết ôm cừu ra công viên cho ăn cỏ. Cận Viêm sắp xếp vài tên tay chân bảo vệ nhóc, còn Trát Tây là do Lê Mông cực kỳ thích mà đòi, nên cậu cũng làm công việc này.
Một nhà ba người ở ba nơi riêng biệt mấy tuần liền, cuối cùng mưa sa bão táp cũng đến.
Hôm đó Tưởng Khâm ngồi trong phòng kế toán, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Phương Nguyên. Giọng nói của người này bình tĩnh vô cùng, hỏi: “Bây giờ em ra ngoài một lúc được không?”
“……Bây giờ không tiện.” Tưởng Khâm ngừng vài giây, hỏi: “Anh có chuyện gì?”
“À, anh nghe đồng nghiệp ở Bộ Công An nói gần đây phải điều tra vụ em bị đuổi bắn ở thành phố S, có liên quan đến Cận Viêm và một số người nước ngoài, nên anh mật báo với em một tiếng.”
“Vậy thật sự cảm ơn anh,” Tưởng Khâm bình tĩnh nói, “Cần giúp gì thì nói anh một tiếng, anh nhất định hỗ trợ.”
Phương Nguyên thấy anh không muốn hỏi thêm gì, trong lòng bỗng hụt hẫng, thầm nghĩ không lẽ cậu đã phát hiện ra điều gì?
Không, không thể được. Hành động lần này là do tỉnh trực tiếp lãnh đạo, còn liên quan đến thành tựu gì gì đó trong nhiệm kỳ mới này, thông tin được bảo mật đến khó có thể tưởng tượng, những người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ xong, hắn thử lại: “Đồng nghiệp của bọn anh có thể sẽ mời Cận Viêm đến nói chuyện, chủ yếu để thu thập chứng cớ, do đã bắt được thủ phạm đứng sau. Anh nói trước với em một tiếng, sợ đến lúc đó em không biết làm sao….”
“Không sao, em hiểu được.”
“Mối quan hệ của em với Thời Tinh Giải Trí anh là người rõ ràng nhất, vì sao chỉ điều tra Cận Viêm mà không điều tra em?”
Bỗng chốc Phương Nguyên không biết nói gì, một lúc sau chỉ có thể hàm hồ: “Lúc nào cần điều tra thì sẽ điều tra, anh không rõ lắm, thật ra chức vụ của anh cũng không lớn.”
Tưởng Khâm nở nụ cười, nói rất chậm nhưng cũng rất rõ ràng: “Vì anh đã nói trước với họ, rằng tôi không biết gì cả, có phải không?”
“………….”
“Anh cải trang thành cảnh sát dân sự, đi theo tôi giả vờ gặp lại, mời tôi đến nhà anh, dò hỏi về kế hoạch của Cận Viêm và các mối quan hệ cá nhân, mặt khác cũng thăm dò xem tôi đã nhúng sâu vào chuyện làm ăn của nhà họ Cận đến thế nào. Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành xuất sắc rồi, nhưng nhiệm vụ thứ hai anh không báo lại với cấp trên, chỉ đảm bảo rằng tôi trong sạch không can hệ gì, có phải thế không, Phương Nguyên?”
Trực giác Phương Nguyên muốn phủ nhận, nhưng bỗng nhiên Tưởng Khâm nghiêng người qua, cách nhau không đến một gang tay mà nhìn vào mắt hắn.
Con ngươi màu hổ phách của Tưởng Khâm cực kỳ trong suốt, ở khoảng cách gần như vậy, Phương Nguyên còn nhìn thấy được hình ảnh của mình hiện lên thấp thoáng.
Cảm giác này cực kỳ không tốt, tựa như bị gương rọi vào, không còn nơi ẩn thân.
“Anh lợi dụng quyền thế bảo vệ tôi, nhưng lại thù hằn Cận Viêm. Rõ ràng anh có thể để người khác, nhưng lại tự thân mình đi áp giải Cận Viêm. Phương Nguyên, anh thù hận Cận Viêm như vậy không chỉ vì anh là cảnh sát chứ?”
Phương Nguyên nói không thành lời, chỉ nhìn Tưởng Khâm nở nụ cười với mình: “Tôi muốn biết, anh bắt Cận Viêm vội vàng như vậy, suy cho cùng là vì sao?”
Đầu Phương Nguyên bỗng ong ong lên, cảm thấy trong lòng rối rắm không ngừng. Trong giây phút dường như hắn nghĩ Tưởng Khâm đã phát hiện rồi, nhưng lại phủ nhận suy đoán này, tự gạt mình rằng không thể được, rõ ràng hắn đã che giấu rất tốt cơ mà.
“Anh…. Anh chỉ là….”
“Phương Nguyên,” Tưởng Khâm nói, “Cận Viêm đang bị tạm giam, trước đây nếu anh không thể nói, bây giờ có thể nói được rồi.”
Trong ánh mắt anh dường như có ý mỉa mai, cũng có chút mờ ám. Phương Nguyên nhìn vào ánh mắt ấy, cảm thấy bản thân đã bị xem thấu rồi.