Ly Hôn

Chương 5 :

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông trốn nhà ra đi thật ra là có ý đồ, bé để lại một phong thư trên đầu giường Tưởng Khâm:



“Ba, mẹ, con đã quyết định bỏ nhà ra đi, gia đình này đã không còn ấm áp cũng không có tình yêu! Con sẽ không đi học, không đến câu lạc bộ cờ vây, không đến hội tennis, không đến tiệm bánh ngọt, không đi ăn kem ly, không xuống công viên dưới nhà, không đến quán cà phê gần trường, không đến nhà hôm nọ chơi nữa…. Ba mẹ đừng đi tìm con, cứ để con tự sinh tự diệt đi! Con trai Lê Mông hai người thương yêu thắm thiết để lại.”



Cận Viêm phát biểu đánh giá con trai mình: “———- Thằng nhóc này thiếu đánh!”



Tối hôm qua Tưởng Khâm ở trong quán bar thấy Cận Viêm thì biết ngay hắn sẽ không về nhà. Lê Mông còn nhỏ dại, lại hay gây chuyện, thế nên Tưởng Khâm mới lo lắng bé ở nhà một mình, vội lái xe về ngủ một đêm.



Nào ai biết Lê Mông được nước lấn tới: tuy ba không cần nhưng mẹ cần ta, dù sao cũng luôn có người cần ta, ta đây gây áp lực một chút vậy.



Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Khâm thấy đêm qua không về thì tốt hơn. Tính tình của Lê Mông rất giống Cận Viêm, được người khác chú ý sẽ huênh hoang, mà bị thờ ơ sẽ trở nên khó chịu. Nếu để bé ở nhà một mình cả đêm, đảm bảo bé sẽ không bao giờ ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ.



Trong xe im lặng, Cận Viêm đầu đau như búa bổ lái xe, Tưởng Khâm không ngừng gọi điện thoại đến nhà bạn bè hỏi thăm. Vệ Hồng đóng phim suốt đêm không về, Đoạn Hàn Chi thì mang chó đến thú y khám, những bạn bè khác thì bận rộn, còn có một diễn viên mơ mơ màng màng nghe điện thoại: “Không biết anh Tưởng ạ, tối hôm qua em đi với bạn, trễ quá nên ngủ ở… Ngủ ở… Đây là đâu? Cô ai ai hả?”



Tưởng Khâm lặng lẽ cúp máy.



Cận Viêm dừng xe bên vệ đường: “Báo cảnh sát đi.”



Ngón tay tưởng Khâm đè lên bàn phím, nhấn 110. Đột nhiên Cận Viêm chạm vào tay anh, không đầu không đuôi nói: “Tối qua anh hơi quá chén, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”



Tưởng Khâm không nói gì nhìn chằm chằm vào hắn.



Họ đã chung chăn chung gối bao năm rồi? Nếu câu này nghe còn không hiểu, quả thực uổng phí IQ 160 của Tưởng Khâm.



Cận Viêm là như vậy, nếu trong lòng hắn áy náy muốn làm rõ chuyện gì thì hắn tuyệt đối sẽ không nói từng từ từng chữ mà sẽ tóm gọn lại. Ví dụ như hắn nói hắn quá chén, có nghĩa là hắn ngủ say như chết không thể đụng chạm với cậu nhóc kia, cũng có thể là hắn bị bạn bè lôi kéo không thể về trông con được, hoặc là hắn đang tự trách vì con bỏ nhà ra đi….



“Liên quan gì đến tôi,” Tưởng Khâm cúi đầu nói: “Thân thể anh cũng không phải của tôi.”



Anh giãy tay Cận Viêm ra, đã ấn 110 nhưng không ai bắt máy, chợt Cận Viêm giật lấy điện thoại.



“Anh…”
Lúc này, cách cậu lạc bộ cờ năm trăm mét trên đường lớn, cuộc chiến ly hôn khiến đôi phu phu kia loạn hết cả lên.



Nếu bình thường đã đến mức này, chắc chắn người vợ sẽ bắt đầu khóc lóc, còn người chồng bắt đầu quát nạt, sau đó vợ chồng đại chiến, ở bên đường đấu võ.



Giờ phút này, Cận Viêm tình nguyện bị Tưởng Khâm đánh một cái.



Nhưng Tưởng Khâm không đánh hắn. Mặt Tưởng Khâm trắng bệch, môi vểnh lên, bàn tay run run lấy điếu thuốc.



Màn đêm dần buông xuống, anh đứng bên vệ đường, lưng dựa vào cửa xe, Cận Viêm biết đó là vì anh không thể đứng được nữa. Nếu nói Tưởng Khâm là cuộc sống của Cận Viêm, thì Lê Mông chính là tròng mắt của Tưởng Khâm. Đứa bé này từ nhỏ đã thể hiện sự thông minh hơn người, Tưởng Khâm đã nỗ lực dạy dỗ bé rất tâm huyết, không tiếc mình năm đó ở nhà chăm con. Sau này càng lớn Lê Mông càng giống Tưởng Khâm, khiến anh xem bé như bảo bối của riêng mình.



Cận Viêm cho rằng đây chính là duyên phận của họ.



Trước đây khi nhờ mang thai hộ, Tưởng Khâm luôn canh cánh trong lòng vì chuyện mình không thành công, thế nhưng lúc Lê Mông vừa mới chào đời, khuôn mặt phúng phính của bé lại khiến anh rất vui. Cuối cùng khi Lê Mông khoảng bảy tám tuổi, phu phu hai người nghi ngờ bệnh viện nhầm kết quả, rõ ràng Cận Viêm không thể sinh ra một đứa con thông minh như vậy được.



Sau đó đi bệnh viện kiểm tra lại DNA, Lê Mông và Cận Viêm là cha con đến 99,9%, lúc này Tưởng Khâm mới bỏ cuộc, cho rằng ông trời đền bù mình năm đó thụ tinh trong ống nghiệm không thành.



Anh đã bỏ mặc gia đình, bỏ mặc tương lai mà ở bên hắn, cùng hắn chịu nhiều đau khổ, thế mà đến từng tuổi này lại mất đi đứa con dạy dỗ tâm huyết của mình.



Cuộc sống của Tưởng Khâm là một canh bạc, anh đem tất cả của cải bản thân đặt hết lên hai bàn tay trắng của Cận Viêm lúc đó, nhưng Cận Viêm đã chứng minh anh hoàn toàn thất bại.



Thật độc ác, Cận Viêm nghĩ.



Ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.



“Về nhà xem thế nào,” Tưởng Khâm hút xong điếu thuốc vào lại xe ngồi, mệt mỏ nói: “Có lẽ nó đã về, nhưng không muốn nghe máy.”



Cận Viêm vỗ vỗ lưng anh, nói: “Sau này anh…”



Ngàn vạn lời nói dường như nghẹn lại trong họng, Tưởng Khâm nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nghe hắn nói thêm gì.