Ly Hôn
Chương 51 :
Ngày đăng: 06:23 19/04/20
Tưởng Khâm ra khỏi cổng tòa án, đón đại một cái taxi: “Đến cục cảnh sát.”
Đi được nửa đường đến cục cảnh sát, Tưởng Khâm gọi điện đến công ty, hỏi: “Hôm nay thư ký Triệu Tuyết có đi làm không?”
“Không có thưa Tưởng tổng, cũng không xin nghỉ, bộ phận thư ký đã gọi điện cho cô ta nhưng không được. Ngài có dặn dò gì không ạ?”
“Không có. Cô báo lại cho phòng nhân sự những gì cô biết, ngày mai Cận Viêm trở lại công ty.”
“Thật sao? Tốt quá rồi!”
Không cần biết Cận Viêm đối xử với người ngoài như thế nào, nhưng với người nhà thì khá là tốt bụng. Các hạng mục đãi ngộ ở Thời Tinh đều cao hơn so với các công ty khác, cuối năm còn thưởng lớn, lại không có chuyện ép buộc nhân viên nữ đi hầu rượu, dùng ngôi sao nữ làm quy tắc ngầm để giao dịch.
Quan trọng nhất là Cận Viêm tự thân vận động, không cần các nhân viên nữ báo đáp, vì thế nguồn tài chính của công ty trở nên khả quan hơn. Rất nhiều người mới khởi nghiệp ở Thời Tinh, sau lại ký hợp đồng với công ty khác, nhưng đa số đều đã quay về.
Dù là nhà đầu tư văn nghệ – mĩ thuật thuần chất không thu được tiền vé để thực hiện giấc mộng điện ảnh, ai ai cũng khen hay nhưng lại không ai tới xem hay là thanh niên nọ không tìm được hợp đồng từ nhà đầu tư, thì cứ đến với Thời Tinh là sẽ gặp may mắn. Thời Tinh Giải Trí là nơi buôn lậu ngọc thạch với quy mô lớn để rửa tiền, Cận Viêm đồng ý chịu thua lỗ để đầu tư cho các hạng mục này, quan trọng hơn là chưa bao giờ hắn giở trò quy tắc ngầm với diễn viên nữ, vậy nên người trong giới đánh giá tốt vô cùng.
Sau khi Cận Viêm bị bắt, trong công ty có lời đồn, là ban giám đốc bổ nhiệm cổ đông lớn khác làm tổng giám đốc, nhưng thanh danh người đó trong giới giải trí không bằng Cận Viêm. Lúc đó trong công ty ai ai cũng hoang mang, những vị quản lý cấp cao đều đi cả, còn phần lớn những quản lý cấp trung chỉ biết chờ đợi mà không hoạt động, tình hình này cho đến khi Tưởng Khâm nhậm chức mới dần khởi sắc.
Vậy nên vừa nghe thấy Cận Viêm sẽ quay về, mọi người ai cũng vui mừng.
Tưởng Khâm ừ một tiếng, rồi nói tiếp: “Ngày mai tôi không đến công ty, cô bảo chỗ thư ký dọn dẹp lại bàn làm việc, các tài liệu trong khoảng thời gian này cũng đều mang đến cho Cận Viêm xem.
“Vâng, Tưởng tổng. Ngài còn dặn dò gì không?”
“Vậy được rồi.”
Tưởng Khâm ngắt điện thoại, thấy có vài cuộc gọi đến, đều là của Cận Viêm.
Nhưng anh không gọi lại, mà ngồi ngẩn ngơ một vài giây, sau đó gọi cho Lê Mông.
Lê Mông không biết đang ở đâu, xung quanh hò hét ầm ĩ, vội vã hỏi: “Ma ma! Kết quả thẩm vấn của tòa án thế nào? Ây da Tiểu Mị đừng kêu…..”
Cừu con đáng thương “mieee” một tiếng.
“Con đang ở đâu?”
“Ây da mẹ, con có trận đấu cờ vây, đang chờ thi đấu……. Kết quả thẩm vấn của tòa án thế nào rồi? Cận Viêm có được về nhà không? Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Nói sau đi.” Tưởng Khâm đáp lại một câu cho có lệ, lại nói: “Con ra ngoài phải chú ý an toàn, trước 6 giờ tối phải về nhà, dù đi đến đâu cũng phải để Trát Tây bên cạnh. Nếu nghĩ chơi cờ vây là đủ, thì trước năm 20 tuổi phải trở thành danh thủ quốc gia, nếu không cả đời vô vọng. Tuy trong nhà không ai trông mong con trở thành danh thủ quốc gia, nhưng đã làm gì thì phải cố gắng hết sức, đừng dở dở ương ương, biết chưa?”
Lê Mông ngơ ngơ ngác ngác, hỏi: “Tưởng Khâm hôm nay sao mẹ nói chuyện kì cục vậy, không lẽ tới ngày đèn đỏ rồi ư?”
“Không có,” Tưởng Khâm lắc đầu nói: “Tôi nghĩ chuyện hắn bắt con tôi rất là bí mật, sẽ không nói với ai chuyện tôi đến Thời Tinh Giải Trí tìm hắn, lúc sự việc xảy ra cũng không có người nào khác. Sau khi hắn mất tích nhà họ Triệu có báo án, nhưng không ai nghi ngờ tôi.”
Chi đội trưởng nhìn cảnh sát trẻ ra lệnh: “Đến phòng tài liệu xem hồ sơ vụ án mất tích của Triệu Thừa Cường năm đó có còn không.”
Cảnh sát kia vâng lệnh ra khỏi phòng, chi đội trưởng quan sát Tưởng Khâm, rồi nhíu mày hỏi: “Vậy là chuyện anh giết người ném xác chỉ có một mình anh làm?”
“……..Vâng.”
“Người trực tiếp xung đột lợi ích với người bị hại, Cận Viêm———–“
“Anh ấy không biết,” Tưởng Khâm nói, “Tất cả mọi chuyện đều do một mình tôi làm.”
Một vài cảnh sát từng trải lộ ra vẻ nghi ngờ không che giấu, nhưng Tưởng Khâm cứ ngây người ra, mặt trắng bệch.
“Được rồi,” sau khi im lặng, chi đội trưởng bắt đầu nói: “Còn đến đây đầu thú có nghĩa là anh còn hướng thiện, pháp luật sẽ khoan hồng. Nhưng trước hết hi vọng anh phối hợp điều tra, chúng tôi phải thu thập thêm nhiều bằng chứng để chứng minh chuyện đầu thú hoàn toàn là sự thật. Tôi cho anh biết trước là: pháp luật sẽ không bỏ qua tội ác nào, cũng không để ai chịu oan uổng, anh hiểu không?”
Mi mắt Tưởng Khâm run lên.
Chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đã có vài cảnh sát trông thấy.
Anh trầm mặc vài giây, bỗng nõi nhỏ: “Tôi có bằng chứng.”
“Anh nói gì?”
“……..Tôi có bằng chứng, hung khí năm đó…. cái chặn giấy bằng ngọc, bây giờ đang ở trong két sắt nhà tôi.”
———Ai mà giữ lại bằng chứng giết người từng ấy năm? Còn giữ trong két sắt?
“Ngọc không giống sắt nên không tiêu hủy được, đập nát đi có phải là xong rồi không?”
Cảnh sát ở cục và bọn Phương Nguyên do cấp trên điều xuống rất khác nhau. Đây đều là những chuyên gia phá án, rất nhiều điểm đáng ngờ họ chỉ cần nghe qua một lúc là tìm ra được đáp án. Trên hiện trường phạm tội mắt họ có thể so với tia X, manh mối gì cũng không thể chạy thoát khỏi khối óc nhạy bén của họ.
“…….Chưa từng nghĩ đến.” Tưởng Khâm bình tĩnh nói, “Tiềm thức cảm thấy một ngày nào đó sẽ bị phơi bày, giữ lại sẽ có công dụng.”
Chi đội trưởng và các cảnh sát trao đổi ánh mắt vài giây, cuối cùng quay lại nhìn Tưởng Khâm, nhíu mày nói: “Tôi có thể hỏi điều này không? Chuyện đã hơn mười năm, bây giờ anh đã công thành danh toại, vì sao còn đến…..”
Bỗng chốc sắc mặt Tưởng Khâm vô cùng phức tạp, giống như không biết phải làm sao, và một chút buồn bã.
“Tôi…. không biết,” Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh nói: “Tôi chỉ hy vọng các anh nhanh chóng lập án, định đoạt chuyện này……”
“Tôi hy vọng tất cả sẽ sớm kết thúc, mặc kệ tương lai như thế nào…. Tôi có lý do của mình.”