Ly Hôn

Chương 58 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Tối đến báo chí giới giải trí đưa tin khởi tố vụ án ngộ sát, tiêu đề là “Tổng tài Tưởng Khâm của công ty giải trí Thời Tinh là bị cáo của vụ án mưu sát đại cổ đông ngày xưa! Chân tướng sau mười bốn năm sẽ được tiết lộ!”, đầu đề của bài báo được phóng to in đậm, vô cùng nổi bật.



Phóng viên toà soạn báo còn thần thông quảng đại đến mức lấy được thông tin thẩm vấn bí mật của toà án, tuy rằng phần được công khai chỉ là một phần nhỏ, nhưng quá trình rất chi tiết, tình tiết ly kỳ, chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng cũng suy ra được toàn bộ sự thật.



Theo thẩm vấn ban đầu, Tưởng Khâm bị khống chế rồi lỡ tay đả thương người dẫn đến người đó tử vong, sau lại giấu thi thể không để lại dấu vết, tình tiết rất ác liệt. Ngay sau đó luật sư bị cáo đưa ra chứng cứ được ghi lại, thì ra Triệu Thừa Cường lúc còn sống bị tình nghi là ép hai nữ nghệ sĩ hút thuốc phiện, sau đó được Tưởng Khâm đưa đến Hongkong, không còn tin tức gì từ đó, rời nhà tha hương. Cận Viêm vất vả dùng nhiều nhân lực mới tìm được các cô, cũng không biết là cưỡng ép, dụ dỗ hay là ôn tồn khuyên bảo, đưa các cô đến đồn cảnh sát làm nhân chứng.



Toà án mới điều tra được đến đó thì tình hình đột ngột chuyển biến, vợ của người bị hại Diêu Thục Văn tự mình ra mặt, chứng minh Triệu Thừa Cường lúc sống bắt cóc đứa con nuôi chưa đầy hai tuổi của Tưởng Khâm. Đêm đó Triệu Thừa Cường muốn lấy đứa bé uy hiếp Tưởng Khâm tham gia buôn lậu thuốc phiện, bị từ chối sau đó muốn giết người diệt khẩu, lúc đánh nhau với Tưởng Khâm bị ngộ thương ở đầu, vì thế dẫn đến tử vong.



Tưởng Khâm thú nhận không chút e dè, tỏ vẻ tôn trọng kết luận của thẩm phán toà án, dù thế nào cũng sẽ không chống án.



Toà án trải qua nửa tiếng đồng hồ kịch liệt thảo luận cuối cùng cũng đạt được kết luận cuối cùng: Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tưởng Khâm phòng vệ chính đáng vô tình giết chết người, nhưng có vợ của người bị hại làm nhân chứng, tội danh vô ý giết người được thành lập, có thể phạt ba năm đến bảy năm tù.



Tuy người bị hại trước đây phạm phải tội lớn – bắt cóc con nuôi tuổi còn nhỏ của bị cáo, cũng ép bị cáo buôn lậu thuốc phiện, nhưng vẫn không có chứng cứ trực tiếp chứng minh chuyện này. Ngược lại chuyện bị cáo giấu thi thể không để lại giấu vết gì có chứng cứ vô cùng xác thực, chứng tỏ bị cáo cũng có ác ý trong người, thời gian thi hành án được xác định là năm năm.



Vấn đề là sự tình đã phát sinh hơn mười năm, cơ quan cảnh sát chưa từng lập hồ sơ, căn cứ vào quy định về tội ngộ sát, nếu hình phạt từ năm đến mười năm, sau mười năm sẽ quá hạn truy tố, có thể được miễn khởi tố.



Tình huống của Tưởng Khâm ở trong trường hợp này, được phán miễn trừ xử phạt hình sự, phóng thích.



Tưởng Khâm đứng ở bục bị cáo nghe kết quả của toà án, tháo kính xuống, đưa lòng bàn tay lên dùng sức dụi mắt. Đội trưởng Vương ngồi ở phía sau có chút kinh ngạc nhìn anh.



Tuy đội trưởng Vương có thời gian ở chung với Tưởng Khâm không dài, nhưng có thể nhìn thấy gia giáo nhà Tưởng Khâm rất nghiêm, lễ nghi cẩn thận, giơ tay nhấc chân đều rất khéo léo lại biết kiềm chế. Anh trước mắt mọi người làm ra động tác ấy, kỳ thật có hơi bộc lộ tình cảm ra ngoài quá mức.



Cận Viêm thiếu chút nữa lao từ chỗ ngồi xuống, may mà bị luật sư giữ chặt lại, không thì tuyệt đối có thể bị đòi một khoản tiền phạt từ toà án.



Diêu Thục Văn lui về phía sau, mỉm cười lắc đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất bùi ngùi, bà nhớ đến năm ấy Triệu Thừa Cường kiêu ngạo như khói lửa không ai bì nổi, nếu hắn trên trời có linh thiêng, nhìn thấy hôm nay trên toà án bộ dáng của tất cả mọi người đều là bộ dáng đã được đền trả, không biết tâm tình của hắn sẽ như thế nào?



Lúc hắn sống mang đến đau khổ cho nhiều người như vậy, sau khi hắn chết cũng không có người duy trì chính nghĩa giả dối. Như thế lúc hắn còn sống có được quyền thế và uy phong, ngoại trừ tạo thêm người làm trò cười cho thiên hạ, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?



“… Cận Viêm này,” Diêu Thục Văn cảm khái thở dài nói: “Về sau cùng Tiểu Tưởng sống tốt đi, làm ăn nếu có thể không va chạm thì đừng va chạm, trăm ngàn lần đừng trở thành…”



“Trở thành Triệu Thừa Cường thứ hai?” Cận Viêm cười to nói: “Chị Diêu yên tâm đi, tôi còn phải chăm sóc vợ với con tôi!”



Lời này rất có ý khoe khoang, mọi người xung quanh đều 囧, Cận Viêm lại không hề phát hiện, còn ở đó dương dương tự đắc.
Cận Viêm sét đánh đỉnh đầu, trời a?! Lão tử đút nhiều tiền như thế đều không được!



Tưởng Khâm bực bội nói: “Đừng tưởng tiền có thể giải quyết được tất cả mọi việc! Còn nữa, Lê Mông rốt cuộc tham gia trận đấu gì a, sao anh không nói cho em biết?”



“Chuyện này không quan trọng không quan trong…” Cận Viêm dùng sức đem anh đặt trên vách tường thang máy, đùi cọ cọ ở giữa quần anh, hắc hắc cười *** đãng nói: “Vợ không cần làm gì cả! Ngoan ngoãn để lão tử áp…”



Cận tổng lúc có thức ăn thì xuống tay cực nhanh, tuy chống đỡ đến kiệt lực, Tưởng Khâm đáng thương hầu như vẫn bị lột hết. May mà khi cửa thang máy mở ra thì bên ngoài không có người. Cận Viêm như tướng quân thắng trận, ôm Tưởng Khâm nói: “Nhìn đi! Anh đã bảo em không cần thẹn thùng rồi mà!”



Tưởng Khâm rít gào: “Đưa quần áo cho em —!!!!”



Cận tổng da mặt dày, ôm vợ mình đi rêu rao khắp nơi, vào cửa nhà lập tức đẩy người ta lên tấm thảm. Tưởng Khâm định đứng lên chạy về phòng, bị Cận Viêm trở tay nắm lấy chỗ đó ấn một cái, hỏi: “Em nhớ anh không?”



Tưởng Khâm thở dốc nói: “Trước về phòng ngủ đã…”



“Không cần, anh muốn làm ở phòng khách.”



“Lê Tiểu Mông…”



“Lê Mông buổi tối không về nhà.”



Hai má Tưởng Khâm đỏ bừng, Cận Viêm tà ác nhìn một lúc lâu, nằm ở bên tai anh nói: “Em cũng cứng rồi…”



Mặt lông mềm mại của tấm thảm thô ráp dán lên da, trong không khí ngập tràn hương vị nhiệt tình. Cận Viêm chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của Tưởng Khâm, cảm giác được khớp hàm của anh hơi mở ra, hơi thở mang theo khí tức ngọt ngào, vì *** khó nhịn mà hơi run rẩy.



Dịu dàng trong lòng Cận Viêm đột nhiên phình lên, thấp giọng hỏi: “Em có nhớ anh không?”



Môi Tưởng Khâm dán ở cái cổ rắn chắc của hắn, không lập tức trả lời, một lát sau mới hỏi: “… Anh nhớ em không?”



“Nhớ.”



“Em cũng nhớ.” Tưởng Khâm hé miệng không nặng không nhẹ cắn hắn một cái, nói: “Em nhớ anh gần chết.”