Ly Hôn

Chương 61 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Tưởng Khâm ở nhà Quan Phong ăn tốt uống tốt, còn tăng thêm ba cân, khi soi gương cũng thấy xoắn xuýt, cảm thấy đường cong trên cánh tay mình có vẻ không còn rõ ràng nữa, ngẫm nghĩ xem có nên đi đăng ký leo núi không.



Trước kia một ngà ba người đi leo núi nhân taoj, lê Mông thuộc dạng đầu óc thông minh tứ chi yếu ớt, chưa đi được năm phút đã khóc lóc đòi xuống dưới ăn bánh quy. Cận Viêm đi được một nửa, vừa oán giận “Hoạt động này thật nhàm chán” vừa dùng sức tay lẫn chân trèo lên đỉnh. Mà Tưởng Khâm nhanh chóng leo lên đỉnh, nhưng đứng được đỉnh rồi lòng bàn chân bị trượt ngã khiến anh văng ra ngoài, bị dây thừng treo lơ lửng nửa ngày, mặt anh vẫn không có biểu tình gì, sau đó nhân viên phải đến giúp anh xuống.



Theo như Cận Viêm miêu tả, dù mặt Tưởng Khâm lạnh băng nhưng tư thế bay bổng, tay chân mở ra đón gió vô cùng đẹp, lúc ấy mọi người đều lấy di động ra chụp ảnh lưu niệm.



Cách nhiều năm như vậy, Tưởng Khâm tâm huyết dâng trào muốn đi một lần nữa, nhưng không biết là ai gọi điện cho Cận Viêm, vì thế hắn bắt Quan Phong và Đoạn Hàn Chi cùng đi với anh.



Dch vừa nghe đến leo núi đã lập tức nổi giận: “Nói đùa gì chứ, cái dạng người này của tôi là dạng người lao động chân tay sao? Muốn mưu sát cũng không cần trực tiếp như thế nhá!”



Quan Phong lập tức hưng trí bừng bừng tỏ vẻ có thể đi, rất muốn đi, trước kia cũng đi một lần nhưng bị đuổi ra ngoài, lần này nhất định phải rửa sạch mối nhục lúc trước.



Tuy rằng Tưởng Khâm vẫn nghi ngờ vì sao Quan Phong bị đuổi ra, nhưng trợ lý vạn năng Hellen hành động thần tốc, nửa giờ sau anh đã an vị ngồi trên xe chuẩn bị leo núi. Đoạn Hàn Chi liều chết chống lại nhưng không có hiệu quả, bị Hellen trói gô lại ở ghế sau, như thằng thần kinh nhắn tin cho Vệ Hồng: “Tôi bị Quan Phong bắt cóc đi đến chỗ leo núi nhân tạo, làm sao bây giờ?”



Vệ Hồng: “Không cần hoảng! Hít sâu!”



“Im miệng đi đồ lông vàng! Ông đây nhất định sẽ ngã chết!”



“Ẳng! Không có chuyện đó đâu! Ẳng!”



Kết quả đến chỗ leo núi nhân tạo, đoàn người chạy đi thay quần áo, lúc đi ra Tưởng Khâm lập tức bị mù mắt. Chỉ thấy cái sân to như vậy đã hoàn toàn thành khoảng không, Hellen đi giày cao gót 12 phân, móng tay sơn đỏ hông giơ ra chỉ trỏ: “Nhanh lên! Cách núi 20m có khoảng trông, lái xe cần cẩu điều chỉnh góc độ tốt!”



Ầm một tiếng, móc treo lớn treo một cái ghế xoay da, di chuyển lại 10cm.



Hellen trung thành và tận tâm xoay người, nói: “Quan tổng, giờ ngài có thể ngồi lên trên.”



Quan Phong mất tự nhiên nhưng vừa lòng gật gật đầu.



“…” Tưởng Khâm trợn mắt há mồm nhìn sang nhân viên công tác: “… Đem anh ta đuổi ra có được không…”



Bên kia, Đoạn đại đạo diễn mạo mĩ miệng tiện () khí phách bốn phía bị nhân viên công tác cưỡng ép đeo dây an toàn vào, nổi giận lôi đình oán giận: “Các cậu đây là muốn hại chết tôi.” Không tình nguyện bắt lây mâu đá, leo lên hai bước.



(mạo mĩ miệng tiện: bề ngoài thì xinh đẹp nhưng mở miệng ra toàn nói những lời ti tiện)



Tưởng Khâm bị Đoạn Hàn Chi hù đên mức cũng hơi khẩn trương, sợ đại đạo diễn quốc bảo không cẩn thận rơi xuống phun máu ngay tại chỗ, chần chờ nhiều lần rốt cuộc cũng quyết định đi theo phía sau, một bên đi một bên dặn dò: “Đừng nhìn xuống! Cẩn thận!”



Giọng Đoạn Hàn Chi run rẩy từ trên vọng xuống: “Kế toán viên cao cấp! Tôi với cậu có thù oán gì! Tôi thành quỷ cũng không buông tha cậu!”




Kim Daesung theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhóc, càng nhìn lại càng hoảng hốt. Tuy rằng bên ngoài không biểu lộ rõ ràng, kỳ thật trong lòng hắn đã biết mình đã rơi vào rối loạn.



Thiếu niên Trung Quốc trước mắt thấp đẳng hơn mình nhưng biểu hiện rất ổn định, quả thực giống như một đại quân lớn mạnh bình thản áp sát lại chuẩn bị chiếm đoạt, cho dù là ai cũng không thể chống lại!



“Thật sự rất khó tưởng tượng a, Lê Mông tam đẳng tuổi còn nhỏ mà có thể đạt đến trình độ này, một nước đi kia thật sự là quá xuất sắc! Kim lục đẳng làm sao để đối phó đây?”



Bình luận viên dừng một chút, vừa muốn mô phỏng lại bố cục cho người xem, đột nhiên tiếng chuông xa xa vang lên: “Đinh! Tiếng chuông hôm nay đã vang lên! Quý vị khán giả, hôm nay chúng ta đã đấu trận bán kết đâu tiên của giải Hoa Sóc Trung – Hàn giao đấu, Kim lục đáẳng của Hàn Quôc “Huyết thủ Kim Daesung đầu với thiếu niên mười sáu tuổi Trung Quốc tiểu kì thủ Lê Mông tam đẳng. Song phương đang trong thế cục giằng co, thắng thua chưa phân rõ, chưa biết ai thắng ai, hoan nghênh mọi người mai lại tiếp tục đéến xem cuộc thi, cảm ơn!” Tiếng chuông vang lên khi mũi của Kim Daesung đang đổ mồ hôi, nghe thấy phải dừng lại, không biết sao lại nhẹ nhàng thở phào.



Hắn suy sụp ngã trên ghế, thế mới phát hiện sau lưng mình bị mồ hôi làm ướt.



Việc này thật không bình thường, dù sao hắn cũng là kì thủ thân kinh bách chiến, tuy rằng chỉ mới lục đẳng, nhưng năm nay sẽ thăng đến thất đẳng.



Hắn đã thi qua rất nhiều trận đấu, gặp qua rất nhiêu kì thủ khó chơi, có thua có thăsng, tình huống gì hắn cũng đều gặp qua, lúc trước gặp Lê Mông hăn thậm chí còn cảm giác tầm măt của chính mình đã ngang băng với cả cao thủ đứng đầu. Nhưng hôm nay hắn mới ý thức được, thì ra cùng chơi cờ với thiếu niên này, còn phải chịu cả áp lực tâm lý. Rõ ràng hắn còn chiếm thế thượng phong nhưng cảm giác mình đã thua.



Lê Mông đứng dậy, tác phong rất đẹp, đi đến chỗ cửa.



Lúc này lòng Kim Daesung chợt khẽ động, kích động đứng dậy kêu lên: “Xin đợi đã, Lê tiên sinh!”



“Sao thế?”



“Có thể… Có thể cùng tôi phục bàn không? Nếu theo ngài phục bàn…”



Lê Mông suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu cười cười: “Vẫn không được, đầu óc tôi bây giờ rất hỗn loạn, cũng không giúp ích gì cho ngài.”



Kim Daesung đứng thẳng đơ bất động, trơ mắt nhìn nhóc xoay người đi ra ngoài.



Kết quả Lê Mông mới bước chân ra bên ngoài, liền thấy Tưởng Khâm ở hành lang chờ nhóc – Kì thủ cờ vây tam đẳng danh tiếng lúc ấy không bình tĩnh được, lấy tốc độ nhanh như chớp gào khóc thảm thiết: “Mẹ!!!! Con chết đói!!! Bọn họ ngược đãi không cho con ăn no, giữa trưa thế mà cho con ăn man man man man màn thầu đầu đầu đầu đầu!!!!”



Phóng viên đang vây đến chuẩn bị phỏng vấn: “…”



Tưởng Khâm: “…”



Lê Mông ôm lấy đùi Tưởng Khâm, vừa đung đưa cái đuôi vừa gào khóc: “Con muốn ăn tôm hùm! Muốn ăn cua lớn! Muốn ăn bánh ngọt vị xoài! Nhanh dẫn con đi ăn cơm không con lập tức chết đói cho mẹ xem! Giờ đói chết cho mẹ xem!”



Tường Khâm rất muốn lôi Lê Mông lên đánh một trận, nhưng nhìn xung quanh toàn là camera với ống kính, cuối cùng vẫn cúi đầu che mặt, nhanh chóng nhâc Lê Mông lên chạy trối chết.