Ly Hôn

Chương 64 :

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Phương Nguyên sinh bệnh, tâm trạng Tưởng Khâm lập tức không yên lòng.



Thiếu niên Tưởng Khâm hồi xưa ưu việt như thế, sau khi lớn lên gia đình yên ổn, chưa bao giờ chủ động làm người ta khó xử, tuy rằng thời khắc then chốt có thể ra tay ngoan độc với Phương Nguyên, nhưng sau đó vẫn cảm thấy hối hận.



Lúc anh còn ở trại tạm giam từng hỏi luật sư, nghe nói Phương Nguyên bị triệu về S thị, không nhận loại xử phạt hành chính nào, vì thế nhẹ nhàng thở ra. Sau anh còn hỏi thăm qua Quan Phong, nghe nói Phương Nguyên bị điều tra một thời gian, nhưng nhà họ Phương ở cục công an có căn cơ thâm hậu, không bị người ta quá phận làm khó.



Giờ nghe nói Phương Nguyên sinh bệnh, lại không biết là bệnh gì – Tưởng Khâm liền định mang Lê Mông về S thị thăm cha mẹ, thuận tiện thăm Phương Nguyên.



Đúng lúc Lê Mông vừa hoàn thành một trận đấu, rảnh rỗi nhàm chán, mỗi ngày đều ôm Tiểu Mị đến sân chơi cờ, thiếu chút nữa bị người ta cầm chổi lông gà đánh. Nhóc vừa nghe thấy có thể đến S thị ăn bánh chưng, ăn xôi thập cẩm, ăn bánh bao hấp, vì thế không hề nghĩ ngợi đáp ứng, thậm chí mỗi tối còn làm bộ thẹn thùng lại đầu giường cha mẹ hỏi: “Chúng ta lúc nào thì đến thăm ông bà ngoại a?”



Cận Viêm cả giận nói: “Không đi! Cùng ta ra ngoài đi ăn kem ly đi! Đi!”



Tưởng Khâm nghe đến ‘ông bà ngoại’ liền thấy đau rằng. Anh vẫn có chỗ khó mở miệng với Lê Mông, tuy Lê Mông vẫn còn tính khí cẩu thả của trẻ con, nhưng nhóc đã 15 16 tuổi, đang trong thời kì trưởng thành, ai biết có ý niệm trung nhị(phản nghịch thời dậy thì) trong đầu không.



Cho đến bây giờ nhóc vẫn là bảo vật trong bàn tay của Cận Viêm, đột nhiên có một ngày nói cho nhóc biết Cận Viêm không phải là ba ba nhóc, nhà họ Cận và nhóc không có quan hệ gì, nhóc có thể bình tĩnh chấp nhận được không?



Tưởng Khâm nói băn khoăn này cho Cận Viêm, Cận Viêm cũng hiểu được chuyện này rất đáng lo lắng. Nhưng không nói cho con là không thực tế chút nào, chờ nhóc trưởng thành, lúc nhìn vào gương, không chừng lại nghĩ ra chuyện tình máu chó gì đó.



Vì thế hai phu phu chọn ngày lành, đưa Lê Tiểu Mông đi ăn ở nhà hàng nhóc thích nhất, một trái một phải đút cho nhóc mấy khối bánh ngọt (‘Một miếng bánh vị xoài nữa!’ Lê Tiểu Mông nói). Đợi đến khi cơm no rượu say, không khí cũng kém đi nhiều, Cận Viêm mới khụ một tiếng, bi thương nói: “Lê Mông a, ta có chuyện vẫn không nói cho con…”



Lê Mông nháy mắt cảnh giác: “Ba với Tử Hiểu Tuyền sinh con?”



Cận Viêm: “…”



“Muốn cùng con phân chia tài sản?”



Cận Viêm: “…”



“Nằm mơ!” Lê Mông đại nghĩa nói một cách đương nhiên, “Ba cùng mẹ Tưởng Khâm đều là của con! Gia sản cũng là của con! Trát Tây và Tiểu Mị đều là của con! (Trát Tây: “Ai?”) Ai dám đến đoạt thì đánh một gậy chết tươi! Tiểu Mị, lên!”



Tiểu Mị lập tức làm ra vẻ tiến công, mắt lộ ra hung quang, còn nhếch lên cái đuôi ngắn ngủi.




Mang theo con ghẻ, không thuận tiện để nhóm mỹ nam mỹ nữ đến gần Quan Phong, hắn chỉ có thể lạnh mặt ngồi ở quầy bar uống rượu. Hellen ngược lại trước sau đều bị người vây lấy với chục loại lý do không thể tưởng được (‘Mỹ nữ, đến nhìn thủ tướng sao?’, ‘Mỹ nữ, biết bói bài Tarot không?’, ‘Mỹ nữ, biết vì sao hoa anh đào có màu hồng không?’) Nhưng nhóm ong bướm đều bị bảo vệ nhà họ Quan ném đi hết không có ngoại lệ.



Quan Phong thưởng thức đủ loại đàn ông ngu ngốc bắt chuyện với chị gái xinh đẹp, rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn, quay đầu lại, uống một ngụm rượu, thuận miệng hỏi Lê Mông: “Nhóc sao lại rời nhà trốn đi?”



Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong trong lòng Lê Mông lập tức dấy lên oán hận: “Ba Cận Viêm không tôn trọng cháu!”



“Không phải rất bình thường sao, hắn cũng không tôn trọng ta.”



“Không giống! Chú cũng sống ở thế giới này 16 năm mới phát hiện ra mình không phải con ruột của ba Cận Viêm sao?”



Quan Phong: “…”



“Hơn nữa đến bây giờ mới nói cho cháu biết!” Lê Mông bi phẫn lên án: “Chẳng lẽ ông ấy tưởng có thể tuỳ ý điều khiển tình cảm của con trai sao? Cháu là một người độc lập! Cháu có quyền biết rõ mọi việc! Cháu muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với ba Cận Viêm!”



“…” Quan Phong quyết đoán nói: “Nhóc từ từ đã.”



Hắn xoay người nhanh chóng dùng điện thoại ấn vài dãy số, vài giây sau truyền đến giọng lười biếng của Đoạn Hàn Chi: “Quan Phong bệ hạ, hành tinh Namek cuối cùng cũng phái chiến hạm mẹ đến đón anh về sao?”



“Tôi với Lê Mông đang ở quán bar, có chuyện hay.”



“… Cái gì? Cận Viêm và Từ Hiểu Huyền có con với nhau?”



“Cũng gần như thế.”



Quan Phong quay đầu lại ngồi thẳng, cầm điện thoại mở âm thanh lớn hơn, sau đó ôn hoà nhìn Lê Tiểu Mông: “… Giờ nhóc có thể bắt đầu nói.”



Lê Mông: “…”



Lê Mông bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chú chờ một chút! Đầu tiên cháu phải đi tìm vỉ đập ruồi đã!”