Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 3 :

Ngày đăng: 17:48 19/04/20


“Vâng con biết rồi, mẹ. Chờ sau khi mẹ hẹn xong ngày, con sẽ chuẩn bị, ngày mốt con phải trực đêm, chờ lúc được nghỉ con sẽ dọn dẹp nhà cửa gọn gàng lại. Nhưng nếu nấu ăn thì con cũng không dám chắc là mình sẽ làm tốt, mẹ cũng đã thưởng thức qua rồi đấy ạ.” Đồ ăn mình làm, bất quá thì hương vị cũng bình thường, cô phải nói trước đừng để đến lúc đó cô làm không ổn rồi dẫn đến giận cô.



“ không sao đâu, cô cứ làm đi, cũng không phải làm cho chồng cô nên cô cũng đừng lo lắng.”



“Vâng, mẹ, nếu không có chuyện gì khác con trở về phòng đây.” Lâm An Nhàn bây giờ muốn nghỉ ngơi một lát.



“đi, đi.” Vương Thu Dung giao việc xong cho con dâu giọng điệu lại bắt đầu có chút bực mình.



Trở về phòng, Lâm An Nhàn nằm ở trên giường cảm thấy mình vẫn chưa ăn no, thật ra cô rất thích ăn thịt, nhưng vừa rồi ăn được một chút mà thôi, nghĩ lại có chút chút buồn bực, nhưng cô đành an ủi chính mình, coi như giảm béo đi.



Bởi vì rất mệt mỏi, cho nên tuy rằng tiếng ồn do âm thanh chơi mạt trược ở bên ngoài, Lâm An Nhàn vẫn ngủ say.



“An Nhàn, An Nhàn!”



Lâm An Nhàn nghe thấy Phó Minh Hạo mình, mơ màng mở mắt.



“anh về lúc mấy giờ? đã ăn gì chưa?”



Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn đã tỉnh ngủ,mỉm cười ngồi ở bên giường: “Chưa đến 10 giờ mà, sao em lại ngủ vậy? Hôm nay anh vẫn bận bịu công việc nên chưa ăn gì.”



“Để em đi hâm lại đồ ăn, anh xuống phòng bếp chuẩn bị ăn đi”



Phó Minh Hạo nhanh chóng ngăn Lâm An Nhàn lại, hôn khuôn mặt nhỏ xinh của cô nói: “Ăn cơm thì cần gì gấp, ngày mai anh lại đi công tác, em không quan tâm đến anh sao?” nói xong cởi xuống quần ngủ của Lâm An Nhàn.



Lâm An Nhàn thụ động mặc cho Phó Minh Hạo sờ soạng ở trên người mình, trải qua đêm tân hôn lần đó đau muốn chết đi sống lại, làm cho cô đối với việc này có chút bài xích, làm sao còn có thể hứng thú chứ. cô thậm chí có đôi khi thật cao hứng vì Phó Minh Hạo đi công tác, nhưng dù sao đây cũng là nghĩa vụ vợ chồng không thể trốn tránh được.



“Đau, anh đợi một lát nữa đi.” Phó Minh Hạo đột nhiên thẳng tiến làm cho Lâm An Nhàn hô đau.




“Con đến là tốt rồi còn mua đồ làm gì, tốn kém lắm, thôi bác nhận cho con vui vậy.” Vương Thu Tĩnh cẩn thận đánh giá Quý Văn Nghêu từ trên xuống dưới, lập tức cao hứng, loại con rể có bộ dáng rất vừa mắt lại có xe hơi xa xỉ như vậy có đốt lồng đèn cũng khó mà tìm thấy, hôm nào phải nhất định cảm ơn người làm mối.



“Lên xe đi, thời gian cũng không sớm.” Dương Hưng cũng rất vừa lòng với bạn trai của con gái, vừa thấy liền biết là một đứa trẻ tử tế.



Chờ Dương Quân một nhà ba người ngồi trên xe, Quý Văn Nghêu mới ngồi vào vị trí điều khiển lại hỏi địa chỉ liền khởi động.



Dương Quân ngồi ở vị trí phó điều khiển hỏi: “Sao anh lại đổi xe?”



“anh sợ xe kia ngồi chật nên đổi.” Kỳ thật chiếc xe kia của mình cũng có thể chạy được, nhưng anh ta sợ nhà họ Dương còn có thêm nhiều người, lại vì tỏ vẻ thành ý nên không lái xe lại đây.



Dương Quân nghe xong hé miệng nở nụ cười, lại cảm thấy xót cho Quý Văn Nghêu phải lấy long gia đình mình.



Đến nhà họ Phó, Quý Văn Nghêu thấy nơi này tuy rằng là khu chung cư cũ, nhưng sân lại rộng hơn khu chung cư của nhà Dương Quân, vì thế lái xe đi vào.



Xuống xe đi theo người nhà họ Dương vào cửa, hàng hiên trông rất bẩn vừa thấy liền biết đã rất lâu chưa dọn dẹp vệ sinh.



Dương Quân có chút thẹn thùng: “ Nhà dì Hai em ai ai cũng đều bận rộn, nên không có người quét dọn.”



Quý Văn Nghêu cười cười: “không có gì, ai cũng không phải trời sinh liền có nơi tốt để ở, anh cũng không phải là chưa thấy qua.”



“Hiếm có ai biết điều biết chuyện như Văn Nghêu lắm, đây, chính là nhà này, lầu ba!” Vương Thu Tĩnh dừng lại, gõ cửa.



Cửa được mở ra rất nhanh, Vương Thu Dung đứng ở cửa liền trực tiếp nhìn Quý Văn Nghêu một lượt, không nghĩ tới bộ dáng của đối phương rất đoan chính, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt nhiệt tình mời mọi người vào trong.



Vừa mời mọi người vào vừa nói: “Ai da, tới nhanh thật, không phải mới vừa nói còn đang ở nhà sao? Mau vào, An Nhàn, dì và dượng cô đã tới rồi, mau mang mấy đôi dép lê lại đây!” An Nhàn? Quý Văn Nghêu vừa nghe tên này trong lòng còn có chút nghi ngờ, sẽ không trùng hợp là An Nhàn trong lòng mình nghĩ đấy chứ!