Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Chương 39 :
Ngày đăng: 17:49 19/04/20
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quý Văn Nghêu thong dong đi ra phòng khách thấy Lâm An Nhàn đang cầm di động ngồi trên sô pha, đi qua ngồi bên cạnh cô liếc nhìn màn hình di động, thì ra đang chơi trò chơi...
“Cơm tối em muốn ăn gì?” Quý Văn Nghêu âu yếm hỏi.
Lâm An Nhàn không ngẩng đầu.
“Em ăn gì cũng được, anh đặc biệt thích ăn món gì? Không thì tủ lạnh còn chút đồ ăn lát lấy ra nấu.” ở nhờ nhà người ta không nên nằm dài hưởng thụ.
Quý Văn Nghêu đáp ứng một tiếng, tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn Lâm An Nhàn ngoạn.
Lâm An Nhàn vượt qua mấy vòng, nghĩ trong lòng: Đại lão bản không có việc gì làm, nhàn nhã ở đây nhìn mình chơi trò chơi.
Lại qua hai vòng, cảm thấy hai người ngồi như vậy thật nhàm chán, liền liếc mắt nhìn Quý Văn Nghêu, mặt lập tức đỏ.
“Quý Văn Nghêu, mắt anh nhìn đi đâu vậy!”
Không phải Quý Văn Nghêu đang nhìn trò chơi, ánh mắt ngoắc ngoắc theo cổ váy ngủ trễ xuống, dò xét vào bên trong.
“An Nhàn, anh khó chịu.”
Lâm An Nhàn chỉnh lại cổ áo, xê dịch sang bên cạnh: “Anh sao vậy?”
Người nào đó tìm cớ muốn lãng sang chuyện khác a.
Quý Văn Nghêu thu hồi ánh mắt, cười cười: “Người anh khó chịu.”
Lâm An Nhàn không phòng bị, theo bản năng nhìn theo hướng Quý Văn Nghêu chỉ, phía dưới khăn tắm đã đội lên túp lều nhỏ, lập tức quay đầu, bật dậy…
“Anh không biết xấu hổ?” Lâm An Nhàn nói xong bỏ đi vào bếp.
Vào bếp, mặt vẫn còn cảm giác nóng rát, xấu hổ mở tủ lạnh lấy rau xanh.
Đang thái rau xanh, cảm giác sau lưng một cỗ nhiệt khí nóng bỏng bao quanh, ngay sau đó Quý Văn Nghêu săn sóc ở bên tai cô mút hôn, thấp giọng nói: “An Nhàn, anh thật khó chịu, giúp anh.”
Lâm An Nhàn cảm giác được thứ cứng rắn chĩa chĩa vào mông mình, không dám hồi đầu, không dám động, sợ kích thích hắn.
Thấy Lâm An Nhàn không có phản ứng cự tuyệt, hai tay Quý Văn Nghêu lớn mật xuyên qua cổ áo phủ lên hai đoàn phong nhũ, nhẹ xoa… không bình tĩnh hất váy ngủ cô lên, nắm hai đoàn bạch nộn trong tay ngoạn mới vừa lòng.
Lâm An Nhàn nắm chặt dao, muốn kháng cự nhưng cả người mềm nhũn.
Quý Văn Nghêu cười lên tiếng: “Cẩn thận đừng làm mình bị thương, đặt dao xuống đi.” Với tay ra trước lấy dao Lâm An Nhàn đang cầm đặt sang một bên, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí cũ dùng sức nắn bóp đủ thứ hình dạng, Lâm An Nhàn bị đau giãy dụa.
Lâm An Nhàn ngắt ngang lời Phó Minh Hạo vội vàng thổ lộ.
“Minh Hạo, chúng ta gặp nhau rồi nói, 11 giờ trưa mai em đến tìm anh.”
“Được, được, anh chờ em. An Nhàn, mấy ngày nay em ở đâu, chỗ đó có tốt không?”
“Rất tốt, gặp mặt nói sau, em treo máy.”
“Hôm đó anh không rảnh, nên đổi ngày khác đi.” Quý Văn Nghêu đứng bên cạnh chờ Lâm An Nhàn tắt di động mới lên tiếng.
“Không cần đổi, anh có rảnh hay không em cũng không để anh đi cùng.”
Tự mình và Phó Minh Hạo hảo hảo nói chuyện, Quý Văn Nghêu sao có thể tham gia.
Quý Văn Nghêu tuy biết mình không nên ra mặt, nhưng vẫn không thoải mái, bình tĩnh nhìn chằm chằm tivi.
Lâm An Nhàn nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Em hơi mệt, anh xem một mình đi.”
Quý Văn Nghêu cũng tắt tivi đứng lên.
“Anh cũng mệt, em biết tâm tình anh không tốt cũng không thèm an ủi một tiếng.”
Lâm An Nhàn không để ý bỏ đi, Quý Văn Nghêu đuổi theo ôm Lâm An Nhàn vào lòng cười: “Em đừng để anh một mình ở phòng khách, anh sợ bóng tối.”
Lâm An Nhàn giờ mới nhận ra da mặt người đàn ông dày tới trình độ nào.
Đến ngày hẹn Minh Hạo, Lâm An Nhàn từ nhà Quý Văn Nghêu xuất phát đến Phó gia còn hơn hai mươi phút mới đến giờ hẹn, nhưng từ xa đã thấy Phó Minh Hạo đứng chờ bên ngoài.
Phó Minh Hạo cũng thấy Lâm An Nhàn, vội chạy đến trước mặt Lâm An Nhàn cẩn thận đánh giá, sau đó mới nói: “An Nhàn, em khỏe không?”
Lâm An Nhàn gật đầu: “Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, lại không cần đi làm, tự nhiên rất tốt, còn anh?”
Phó Minh Hạo lại nhìn Lâm An Nhàn sắc mặt hồng nhuận, cười khổ nói: “Em xinh đẹp hơn, anh thì không tốt như vậy, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện?”
Hai người vào một cửa hàng đồ uống lạnh gần đó.
Sau khi gọi nước uống, Phó Minh Hạo khẩn trương nói: “An Nhàn, là anh sai, nhưng anh hứa đây là lần duy nhất, thật sự chỉ có một lần, không phải như Khúc Duyệt nói, em phải tin anh!”
Lâm An Nhàn mỉm cười trấn an: “Anh đừng vội, em đã đến đây đương nhiên sẽ nghe anh nói, hơn nữa em cũng có chuyện muốn nói.”