Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 42 :

Ngày đăng: 17:49 19/04/20


Cuối cùng Lâm An Nhàn cũng hồi thần phản ứng lại, nửa đường tiến lên tách mẹ mình ra bị Quý Văn Nghêu túm lại: “Em đứng xa một chút, đừng để mình bị thương.”



Nói xong, ném tàn thuốc, đi đến bên Dương Quế Trân và Khúc Duyệt, đầu tiên giữ chặt hai tay Dương Quế Trân, rồi không dấu vết liếc mắt nhìn Khúc Duyệt. Khúc Duyệt lập tức buông tay.



“Bá mẫu mau đứng lên, cẩn thận bị thương, chuyện đâu còn có đó.” Quý Văn Nghêu nâng Dương Quế Trân dậy, ngồi một bên.



Khúc Duyệt lập tức đứng lên lẫn thật xa, ra vẻ ủy khuất rơi nước mắt.



Quý Văn Nghêu lại khuyên ngăn Lâm Húc: “Lâm Húc thôi đi, Minh Hạo biết mình sai nên nãy giờ cũng không có đánh trả.”



Lâm Húc thở phì phì đẩy Phó Minh Hạo ra: “Phi!... Loại người không bằng chó má này, nếu không nể mặt anh Văn Nghêu, hôm nay tôi sẽ không tha cho anh!”



“Hôm nay mọi người kích động, cháu thấy cũng giải quyết không được vấn đề, nên tìm một ngày khác hảo hảo nói chuyện.” Quý Văn Nghêu bắt đầu hoà giải.



Dương Quế Trân đứng lên: “Chúng ta đi! Hừ, không giáo huấn các ngươi thật tưởng con gái Lâm gia dễ khi dễ!”



Nói xong thì cùng Lâm Húc đi ra cửa.



Phát hiện Lâm An Nhàn không đi cùng, trở lại lôi cô đi theo: “Con còn đứng đây làm gì, không mau về nhà!”



Lâm An Nhàn đành đi theo.



Sau khi đi ra Phó gia, Lâm Húc nói: “Anh Văn Nghêu, em có hẹn với khách hàng, anh không bận thì giúp em đưa mẹ và chị hai về nhà, nếu không có thể để họ tự đi taxi.”



Quý Văn Nghêu cười nói: “Cậu còn khách sáo như vậy, mau đi đi, anh sẽ đưa họ về.”



Lâm Húc ha ha cười: “Em sao có thể so với anh Văn Nghêu, việc kia vẫn phải nhờ anh giúp đỡ.”



Quý Văn Nghêu gật đầu: “Hiện tại cậu cứ chuyên tâm kinh doanh cửa hàng, khi nào tiết kiệm được ít tiền rồi tính.”



“Ai,… Em nghe lời anh, em đi trước.”



Sau khi Lâm Húc đi, Dương Quế Trân và Lâm An Nhàn lên xe Quý Văn Nghêu.



Dọc đường đi, Dương Quế Trân vẫn không ngừng múa miệng mắng Phó Minh Hạo cùng Phó gia.
Lâm An Nhàn cũng chuẩn bị ngày mai bắt đầu đi làm, phỏng chừng tháng này tiền lương chỉ có một nửa.



Hôm sau, đồng sự đều quan tâm hỏi cô lâu như vậy không đi làm, Lâm An Nhàn ậm ừ ứng phó qua loa.



Tan ca, lại thấy Phó Minh Hạo đứng ở cửa công ty.



Lâm An Nhàn đi đến hỏi: “Sao anh biết em đi làm lại?”



Phó Minh Hạo nở nụ cười: “Mỗi ngày anh đều điện thoại đến công ty em hỏi nên biết.”



“Hiện tại anh tìm em cũng vô dụng thôi, vấn đề không giải quyết, ba mẹ em căn bản không nghe lý do.”



“Anh biết, anh đến không phải nói em về nhà, anh chỉ muốn cầu em trăm ngàn đừng buông tay. An Nhàn, em tin anh, nhất định trong thời gian ngắn nhất anh sẽ giải quyết chuyện với Khúc Duyệt.”



Lâm An Nhàn thở dài: “Không phải mình em có thể quyết định, phải xem ba mẹ có thể tha thứ cho anh không, bằng không dù em khăng khăng đáp ứng cũng sẽ không vi phạm ý ba mẹ, anh hiểu không?”



Phó Minh Hạo gật đầu lia lịa: “Anh hiểu, anh hiểu được! Chỉ cần trái tim em còn yêu anh, anh ăn bao nhiêu khổ cũng được, chúng ta đi ăn cơm rồi anh đưa em về.”



Lâm An Nhàn không muốn đi nhưng không biết từ chối thế nào.



Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn không trả lời, liền nắm tay cô, ôn nhu nói: “An Nhàn, em đừng đối với anh như vậy, lòng anh rất khó chịu. Nếu em không muốn vậy anh sẽ đưa em về nhà. Về sau lúc em trực đêm anh sẽ đến đón, anh biết trước kia nhiều chuyện anh không quan tâm đến em, mấy ngày nay ngẫm lại anh đều thấy mình quá đáng, anh không phải là người chồng tốt.”



“Đừng nói nữa, không phải anh muốn đi ăn cơm sao, vậy cùng đi đi, nhưng không cần đưa em về.” Lâm An Nhàn thật nghe nổi những lời ngọt ngào này.



Phó Minh Hạo tươi cười lôi kéo Lâm An Nhàn cùng đi.



Lâm An Nhàn bị Phó Minh Hạo lôi kéo cảm giác có chút không được tự nhiên, muốn buông tay nhưng sợ hắn buồn.



Hai người đi trên đường do dự tìm quán cơm, một chiếc xe đột nhiên chặn lại.



Lâm An Nhàn nhận ra chiếc xe kia là của ai, theo bản năng rút tay mình ra khỏi tay Phó Minh Hạo.



Thân xe Audi Q7 bóng lưỡng, kính xe chậm rãi hạ xuống, Quý Văn Nghêu tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, sao không đợi anh tới đón, mọi người trong nhà đều chờ chúng ta về ăn cơm.”