Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 5 :

Ngày đăng: 17:48 19/04/20


Lâm An Nhàn đương nhiên cũng khiếp sợ Quý Văn Nghiêu giàu có đến mức nào, nhưng lại cảm thấy biểu hiện của người này có chút quá, không cần thiết ở trước mặt bọn họ đem tài sản của mình nóithẳng ra như vậy, tính cách của người này thật kì.



thật ra cô rất hâm mộ Dương Quân có thể tìm được đối tượng có điều kiện tốt như vậy, nhưng cô cảm giác Quý Văn Nghiêu tuổi trẻ lại có tiền thì



không phải người bình thường có thể mơ đến, hơn nữa Quý Văn Nghiêulại còn là người làm ăn, giao tiếp xã giao là chuyện bình thường, những người phụ nữ khác chắc chắn khi nhìn thấy anh ta sẽ giống như kiến tìm thấy mật!



Bây giờ cô càng quan tâm là mọi người tại sao vẫn chưa động đũa,mình từ sáng đến giờ đã rất đói bụng, lại khó được có dịp được ăn ngon như vậy, cô muốn nhân cơ hội này phải giải quyết cho thật no, cho nên nhất thời nhìn trên bàn bày toàn thức ăn ngon mà có chút lúng túng.



cô gái này trái lại thật trầm tĩnh, mình nói nhiều như vậy, cô ta lại chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, trên mặt cũng không có cảm xúc dao động gì, Quý Văn Nghiêuanh làm việc kinh doanh nhiều năm như vậy, hạng người nào cũng đều thấy qua, nhưngtrấn định tự nhiêntrongtình huống này giống Lâm An Nhàn thật đúng là rất hiếm có người như vậy, cô gái này đúngthật là làm cho người ta vài phần kính trọng.



“Cái kia......, mọi người nhanh ăn đi, đồ ăn sắp lạnh hết rồi.”



Trong lòng của Phó Lệ Giai cũng không vui vẻ gì, nhưng cũng không thể để bầu không khí mất tự nhiên như vậy được.



Phó Minh Hạo thấy chị cả đã lên tiếng, cũng nói: “Đúng vậy, mau ăn đi, đồ ăn này là An Nhàn chuẩn bị từ sáng sớm đến bây giờ mới xong, mọi người ăn đi, đừng phụ tâm ý của cô ấy!”



Mọi người nghe xong liền bắt đầu ăn, không khí cũng dần dần trở nên tự nhiên hơn.



“Văn Nghiêu, chị dâu em làm đồ ăn ngon chứ?” Dương Quân gắp cho Quý Văn Nghiêu một miếng sườn ngọt ngào hỏi.



“Hương vị bình thường, nhưng quan trọng là tâm ý.” nói xong giống như cười chế nhạo nhìn về phía Lâm An Nhàn.



Lâm An Nhàn có chút mất tự nhiên buông đũa nói: “Tay nghề của tôi quả thật bình thường, hôm nay cũng cố làm chút thức ăn, nếu không hợp với khẩu thì tôi sẽ làm lại món khác, không biết tiên sinh thích ăn gì.”



Vì anh ta là khách, tốt xấu cũng phải khách sáo một chút mới đúng, Lâm An Nhàn chỉ dám ở trong lòng oán thầm lời nói lẫn hành động của Quý Văn Nghiêu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.



“Tôi hôm nay cảm thấydì Hai và mọi người trong nhà đặc biệt hợp ý, cho nên nói chuyện có chút hơi tự nhiên, hơn nữa ý của tôi chính là thức ăn này đều chứa đựng tâm ý của chị dâu, chị dâu tuyệt đối đừng hiểu lầm. Còn nữa về sau gọi tôi Văn Nghiêu là được rồi, kêu tiên sinh khách sáo quá!” Muốn giả bộ thìmọi người liền cùng nhau giả bộ, xem cô gái này có thể giả bộ tới khi nào, Quý Văn Nghiêu thấy Lâm An Nhàn bộ dáng ủy khuất lại càng bực mình.



“Vẫn là Văn Nghiêu nói đúng! An Nhàn, tay nghề của cô chúng tôi cũng đã biết, đừng tỏ ra bực bội như vậy, Văn Nghiêu không xem chúng ta là người ngoài nên mới nói thế.” Vương Thu Dung thầm oán liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn.
Tôn Bằng đeo mắt kính, cử chỉ nhã nhặn, nghe thấy có ngườichào hỏi đầu tiên sửng sốt, nhìn kỹ thấy Lâm An Nhàn mới có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi vừa tới, nên chưa quen hết mọi người, cô là......”



“Tôi họ Lâm, tên Lâm An Nhàn.”



“À, xin chào cô.”



“không cần khách sáo như vậy, nhà anh ở đâu thế, chờ tuyến xesố mấy?”



Chờ Tôn Bằng nói địa chỉ, Lâm An Nhàn nở nụ cười: “ Hai chúng ta xuống cùng trạm rồi, nhưng nhà anhxa hơn nhà tôi, vậy là từ nay về sau tan tầm tôi có bạn nói chuyện rồi!”



Lâm An Nhàn thật cao hứng, như vậy mỗi khi có ca trực đêm cũng không cần sợ nữa.



Tôn Bằng cũng cười: “Cũng được, về sau cùng nhau đi, nếu không ca đêm một mình cô đi về rất nguy hiểm.”



Xe đến trạm, hai người cùng bước lên xe, bởi vì mới quen nên Lâm An Nhàn cũng chỉ giới thiệu cho Tôn Bằng một chút về chuyện công việc.



Xuống xe, Tôn Bằng và Lâm An Nhàn cùng nhau đi về khu chung cư nhà cô, chào tạm biệt rồi đi về nhà.



Lâm An Nhàn vui tươi hớn hở lên nhà, chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười nói từ trong nhà vọng ra, nhưng đây không phải là âm thanh lúc chơi mạt chược.



Lấy chìa khóa mở cửa vào chỉ thấy trên bàn chất đầy đồ, Vương Thu Dung cùng hai con gái trên mặt đỏ bừng, vừa thấy đã biết là cười nói rất vui vẻ.



Đóng cửa lại, Lâm An Nhàn vừa pha trà vừa hỏi: “Mẹ, chuyện gì vậy, sao lại vui như vậy?”



“Chị dâu đã trở về rồi à?”



Lâm An Nhàn nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quý Văn Nghiêu đang đứng ở lối đi nhỏ nhìn mình cười nói!