Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 562 :

Ngày đăng: 17:49 19/04/20


Quay đầu lại, thật đúng là trùng hợp, lại là Tả Phàm Nghĩa vừa lái xe đến.



“cô không đi làm sao, đến đây làm gì vậy?” Tả Phàm Nghĩa đang hỏi thì nhìn thấy giấy ly hôn trong tay Lâm An Nhàn, lòng nhất thời vui vẻ.



“Thủ tục xong rồi sao, đi đâu tôi đưa cô đi.”



Lâm An Nhàn lắc đầu: “Thủ tục ly hôn xong rồi, không phiền anh, nơi này có rất nhiều taxi.”



nói xong liễn vẫy tay gọi chiếc xe taxi dừng lại rồi ngồi vào trong.



Nhìn Lâm An Nhàn ngồi vào taxi, Tả Phàm Nghĩa không tức giận mà càng cảm thấy cô là người phụ nữ đáng tôn kính. Sau đó lại nhớ đến hôm nay hàng hóa sẽ đến, nên nhanh chóng chui vaaof xe đi làm chuyện quan trọng hơn.



Lâm An Nhàn vừa về tới công ty đã bị Quý Văn Nghiêu kêu lên lầu.



Quý Văn Nghiêu xem chứng nhận ly hôn của Lâm An Nhàn như bảo bối, xem hoài không chán, vừa xem vừa cười khúc khích.



Qua nửa ngày, Lâm An Nhàn không chịu nổi nữa, đẩy Quý Văn Nghiêu nói: “anh đừng cười nữa, trả lại cho em.”



Quý Văn Nghiêu vội vàng đem chứng nhận ly hôn bỏ vào ngăn kéo bàn làm việc của mình: “anh có thể vui mừng sao, anh chờ cái này rất lâu rồi! Giấy chứng nhận này nên để chỗ anh để anh giữ giúp em, sau này lúc chúng ta đi đăng ký cũng tiện.”



“Coi cái lòng dạ nhỏ nhen của anh kìa.” Lâm An Nhàn bất đắc dĩ thở dài.



“Sao còn thở dài, lòng dạ của anh từ trước đến giờ vẫn chỉ có một mà nay như nguyện đương nhiên phải cao hứng, tối dẫn em đi ăn mừng.”



“không vội, em hỏi anh chuyện này, Bạch Tuyết Tinh có phải là người anh cài bên cạnh Phó Minh Hạo không?”



Quý Văn Nghiêu đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Phó Minh Hạo ngả bài với em rồi à? anh ta đúng là một phút cũng chờ không được, Bạch Tuyết Tinh là nhân viên phục vụ karaoke ở nhà hàng, mỗi lần tới đó Phó Minh Hạo đều chỉ đích danh cô ấy, đương nhiên anh phải tốt bụng giúp đỡ người có tình thành đôi rồi. Chẳng qua chỉ dặn dò Bạch Tuyết Tinh thêm vài câu mà thôi.”
Hơn nữa, nửa năm chỉ có hai vạn, một năm chỉ có bốn vạn, thì đến chín năm mới có thể lấy vốn lại. nóicách khác là đến năm thứ mười cô mới có thể sinh lãi được bốn vạn, đây không phải cố tình hại người khác sao, cho dù đem đi gửi ngân hàng thì lợi tức mười năm tính ra còn nhiều hơn!



“Nhất định là có vấn đề, tôi không nói với anh nữa, tôi muốn nói chuyện với Quý tổng của các người!” Sắc mặt của Phó Lệ Na lúc này đã sa sầm xuống.



“Vậy thì theo ý cô vậy, số tiền này nếu cô Phó không nhận thì tôi cũng chỉ có thể tạm cầm về, nếu nhận thì cô ký tên vào đây.”



“Lấy cái gì mà lấy chứ, ít tiền như thế sao tôi có thể nhận được, là anh anh có lấy không!”



Người nọ cũng không so đo, sau khi thu tiền lại, rồi lễ phép cáo từ.



Chờ người kia đi khỏi, Phó Lệ Na lập tức vào phòng lấy hợp đồng rồi mang theo túi xách đến nhà mẹ đẻ, bởi vì trong lòng hốt hoảng nên nửa ngày mới mang xong giày.



Lúc đi lên lầu nhà mẹ cô ta, còn bị vấp ngã mấy lần.



Vương Thu Dung mở cửa, nhìn thấy bộ dáng bối rối của con gái thứ hai liền hỏi: “Con sao vậy, sao mặt mày con trắng bệch vậy, đã xảy ra chuyện gì?”



“Mẹ lấy hợp đồng thuê xe của mẹ cho con xem, mau!”



Tuy Vương Thu Dung cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn mang hợp đồng ra.



Phó Lệ Na cầm hai hợp đồng, đọc tỉ mỉ từ đầu tới đuôi xong ngã ngửa vào ghế, hai tay buông lỏng đánh rơi hai bản hợp đồng xuống đất.



“Con bé này, có chuyện gì thì nói, sao lại ném hợp đồng.”



Nhìn mẹ mình cẩn thận nhặt hai bản hợp đồng lên, Phó Lệ Na thất thần nói: “Mẹ, đừng nhặt nữa, hai xấp giấy vụn này có giữ cũng chẳng được gì, chúng ta sập bẫy Quý Văn Nghiêu rồi!”