Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Chương 7 :
Ngày đăng: 17:48 19/04/20
Vương Thu Dung nhận được điện thoại của em gái mình cũng đồng ý ngay không từ chối, còn nói: “Minh Hạo đã đi công tác, chờ nó trở lại rồi hãy tính.”
“Ừm, biết rồi, em nói này, thằng bé Văn Nghêu này đúng là người biết giữ chữ tín thật, lần trước em chỉ nói lướt qua thôi, vậy mà nó cũng nhớ, nghe nói nó còn mang quà đến tặng nhà chị nữa đúng không?”
“thì đó, toàn bộ đều là đồ tốt, bình thường chúng tôi nào dám bỏ tiền mua chứ!”
“Bấy nhiêu đó thì tính gì, Văn Nghêu còn bảo Dương Quân mang về cho em và lão Dương quà tặng trị giá trên vạn khối nữa kìa!” Giọng điệu của Vương Thu Tĩnh rất đắc ý.
Còn nghĩ thầm, hừ, tặng quà cho mấy người thì đã sao, không phải là nhờ có Dương Quân nhà tôi hay sao!
Vương Thu Dung vừa nghe lời này thì mất hứng, nói với giọng thản nhiên: “Giờ tôi phải đi mua đồ ăn, có gì hẹn gặp lại.” nói xong liền cúp điện thoại.
Bạn già Phó Nham ở bên cạnh hỏi: “Lại làm sao vậy, điện thoại sớm bị bà đập vỡ mất!”
“Vỡ thì bỏ, chứ cô ta cố ý khiêu khích tôi, cố ý hỏi tôi Văn Nghêu tặng quà cho chúng ta không, còn nóitặng cho nhà cô ta cái gì trên vạn khối gì đó, không tức sao được?”
“Em của bà đã uất nghẹn nhiều năm như vậy, bây giờ có nói một hai câu cũng bình thường thôi. nói gì thì nói, cũng là con gái nhà người ta cũng có năng lực, tìm được đối tượng tốt, mới bấy nhiêu mà bà đãbực, đợi đến khi họ kết hôn chắc bà còn bực bội dài dài!”
Vương Thu Dung lập tức sầu: “Nếu thực sự kết hôn, về sau tôi chẳng còn yên ổn qua ngày, đến lúc đó chắc mỗi ngày đều chạy qua đây chọc tức tôi, ông không thấy bây giờ tôi chơi mạt chược cũng khôngtìm cô ta à!”
Phó Nham lại khuyên bạn già vài câu, kỳ thật trong lòng ông ta cũng có chút khó chịu.
Ba ngày sau Phó Minh Hạo đã trở về, tuy rằng rất mệt nhọc, nhưng tâm tình không tệ, đến nhà vừa lúc Lâm An Nhàn nghỉ ngơi, vì thế vào phòng ôm Lâm An Nhàn liền hôn một cái.
“Vợ, hợp đồng đã ký rồi, tháng này anh có thể nhận được tiền lương hơn 6000, vui không?”
Lâm An Nhàn nghe xong cũng cao hứng theo, nhìn Phó Minh Hạo hỏi: “Có thể được nhiều như vậy sao?”
“Cái này tính là gì, nếu anh hợp đồng thêm một siêu thị nữa, thì triển vọng sẽ lớn lắm, tranh thủ nắm bắt thời cơ, anh muốn ăn, anh đói rồi.”
“Đương nhiên, anh muốn ăn gì, em đi mua cho.”
Phó Minh Hạo cởi quần đùi của Lâm An Nhàn, dồn dập nói: “anh muốn ăn em.”
Thần sắc Lâm An Nhàn khẽ đổi, biết tránh không khỏi, đành phải hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng mình.
Phó Minh Hạo đem Lâm An Nhàn đặt trên giường, thân tuy rằng nhanh chóng sáp nhập, nhưng đi vào sâu bên trong nóng hổi lại làm cho anh ta hưng phấn đến cực điểm, vì thế vừa di chuyển vừa lớn tiếng thở gấp nói: “Hôm nào anh sẽ đi mua chút dầu bôi trơn về, đến lúc đó cảm giác đảm bảo rất tốt, vợ, em thoải mái không?”
Tào Chí Dũng cười theo nói: “Tôi chỉ cần đủ mức là được sao có thể yêu cầu nhiều, một tháng khoảng 300 vạn, ngài xem có được không?”
Quý Văn Nghêu nở nụ cười: “Vậy thì dễ quá rồi, không dám nói nhưng tôi còn có thể gửi một năm chứ đừng nói một tháng.”
Tào Chí Dũng cũng không biết nói gì cho phải, lại mời rượu Quý Văn Nghêu.
Khoảng nửa giờ trôi qua, Lâm An Nhàn cũng vẫn chưa đến, sắc mặt của Quý Văn Nghêu có chút khó coi, cô gái này cố ý không đến để trốn tránh mình đây.
Thêm mười phút sau liền nhịn không được hỏi: “Dì Hai, chị dâu chưa đến đây sao, hay lát nữa gọi vài món đem về cho chị ấy đi.”
“không cần, không cần, chắc cô ta không tới đâu. Nhiều đồ ăn như vậy cứ dùng ở đây là được có gì chút về sẽ mua đồ ăn sau!” Vương Thu Dung vội vàng cự tuyệt.
Ý này chính là không tới!
Quý Văn Nghêu tức giận trong lòng, trên mặt không biểu hiện ra, nhưng lại có vẻ không vui.
Phó Lệ Giai thấy liền nói: “An Nhàn không phải cố ý không đến, em trai cô ấy có chút việc nhờ, Văn Nghêu cậu đừng trách, cô ấy không phải cố ý làm mất mặt cậu đâu.” Chắc Quý Văn Nghêu đang cảm thấy bị coi thường.
Quý Văn Nghêu mỉm cười: “Chị cả sao lại nghiêm trọng vậy, tôi chỉ thấy là tôi cũng đâu có làm chuyện gì thất lễ, không biết vì sao chị dâu hình như luôn không thích tôi, lần trước lúc tặng quà cho mọi người tôi cũng đã thấy thế, nhưng nghĩ mãi không biết tôi đã làm sai ở đâu.”
“Cậu nào có làm gì sai, đều tại cô ta không hiểu chuyện, cô ta là người hướng nội. Văn Nghêu, Cậu đừng hiểu lầm, đừng để trong lòng.” Vương Thu Dung nhanh chóng giải thích.
“Chị, An Nhàn nhà chị cũng thật kì, mỗi lần em đến đều chỉ kêu một tiếng dì cho xong việc, chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện với em một chút, chỉ biết chạy về phòng!” Vương Thu Tĩnh cũng cảm thấy Lâm An Nhàn cố ý không cho con rể mình mặt mũi.
“Mẹ, đừng nói như vậy, chị dâu đi làm mệt mỏi, không giống như mẹ về hưu ở nhà thanh nhàn như vậy đâu.” Dương Quân không cho mẹ sau lưng chị dâu nói bậy, sợ Quý Văn Nghêu cho rằng người nhà mình không tốt.
Phó Minh Hạo thật ra cũng muốn nói đỡ giùm vợ mình, nhưng hôm nay nhiều người như vậy, sợ nếu phản bác mẹ, đến lúc đó vẫn là An Nhàn bị mắng thêm, đành phải cúi đầu không lên tiếng.
“không phải tôi thất lễ là được rồi, xem ra về sau nên cùng chị dâu tiếp xúc nhiều một chút, nếu khônggặp mặt mà luôn xấu hổ thì cũng không tốt.”
“ Văn Nghêu cậu thật rộng rãi, nếu có thể khuyên bảo em dâu, để cho cô ấy sửa đổi tính tình, chúng tôi thật cảm ơn cậu!” Phó Lệ Na bởi vì chuyện gởi ngân hàng mà không ngừng nịnh hót Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu bị mọi người khuyên mới dịu đi chút, trong lòng suy nghĩ làm sao để khuyên bảo Lâm An Nhàn “thật tốt” đây!
Hàn huyên một hồi, cửa phòng ăn lại bị đẩy ra, lúc này Lâm An Nhàn đi theo nhân viên phục vụ vào.