[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình
Chương 3 :
Ngày đăng: 03:07 19/04/20
Editor: Jung Tiểu Kú
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn rùng mình một cái, chưa từng nghĩ tới, cung chủ cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ, khi còn nhỏ thế nhưng phải trải qua những ngày tháng như vậy. Hắn cũng là bởi vì như thế nên mới có thể thống hận Tô Khê Nguyệt thân là đại thiếu gia, độc chiếm hàng vạn hàng nghìn sủng ái sao? Nếu thật sự là như thế, vậy hết thảy hành động hôm nay, là có thể hiểu được.
Bất quá những lời kế tiếp Tây Môn Lẫm Nhiên lại cho bọn hắn một đáp án hoàn toàn ngược lại.
“ Ta lần đầu tiên nhìn thấy y khi đó là một đại thiếu gia được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, còn ta mới bốn tuổi, nhưng lại bị buộc treo ngược lên trên cành? Y đang ở trong đình, lẳng lặng đọc sách, bên cạnh là mười mấy người hầu, mang theo nụ cười từ ái, trên bàn trước mặt y bày đầy điểm tâm cùng nước trái cây, mỗi một dạng đều là thứ ta chưa bao giờ được ăn qua, nhưng là y ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, tất cả chú tâm chỉ đặt ở trong sách, giống như một kim đồng hạ phàm vậy, mặc dù chỉ mới tám tuổi, cũng đã thấp thoáng khí chất phiêu dật nho nhã.”
“ Sau đó, y nhìn thấy lần nữa là khi ta bởi vì nhìn lén mà làm đổ nước, kết quả ta không cẩn thận ngã trước mặt y. Rất nhiều người hầu xông lên quát mắng ta, sau đó y đi tới phía trước ngăn trở những người đó, còn cho ta mấy khối điểm tâm, nhưng là lúc ấy ta không có muốn, ta chán ghét y, cho dù có tham ăn, cũng không muốn ăn đồ của y. Ta ngẩng lên đầu, mang theo khuôn mặt xanh tím rời đi. Ta không biết sau này y từ đâu mà biết được thân phận của ta, y biết ta là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, cho nên từ đó về sau, y liền thường xuyên đến tìm ta, mang cho ta đồ ăn, có đôi khi còn dạy ta học mấy câu trong sách, viết mấy chữ.”
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm nói như vậy, vị đại công tử này là người rất tốt a. Hoàn toàn có thể được xưng tụng là huynh đệ tình thâm gương mẫu điển hình nha. Kia sau đó rốt cục có chuyện gì xảy ra mà làm cho cung chủ phải rời đi đây? Nếu như nói đại công tử vừa bắt đầu đã nghĩ muốn hại hắn, tại sao phải đối với hắn tốt như thế? Lấy thân phận hèn mọn của cung chủ khi đó, cho dù ngầm giết chết, cũng sẽ không có người hỏi một tiếng mới đúng chứ.
Bất quá nghi vấn này bọn họ dĩ nhiên không dám mở miệng, cũng may Tây Môn Lẫm Nhiên sau khi dừng lại một chút, lại từ từ nói tiếp.
“ Ta dần dần bắt đầu thích y, mặc dù y cũng rất nhỏ, nhưng là rất có bộ dạng ca ca, có đôi khi ta phạm sai lầm, cũng sẽ bày ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn để giáo huấn ta. Ta không sợ trời không sợ đất, ngay cả chết cũng không sợ, nhưng chỉ duy nhất y là ta sợ, chỉ cam tâm tình nguyện nghe theo duy nhất mình y. Ta còn nhớ được rất rõ ràng, vô số ngày trước đây, ta bị bắt phải đi bổ những núi củi như thế kia, sau đó tổng quản sẽ nói, Đại phu nhân sai bảo, trước khi mặt trời lặn không đem củi bổ xong, sẽ không được ăn cơm. Ta quá đói bụng, không thích cái tư vị này. Nhưng kể từ sau khi có y, ta liền không tái sợ hãi.”
Tây Môn Lẫm Nhiên nói tới đây, tựa hồ là đang nhớ lại một đoạn thời gian, bên khóe miệng thế nhưng treo lên một nụ cười, nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “ Bởi vì ta biết, y sẽ đưa cơm cho ta. Luôn là sau giờ Dậu, y một tay nhấc ngọn đèn nhỏ cũ kỹ, một tay khác cầm hộp gỗ, đưa bánh bao bánh bột mì, gà quay hun cá cho ta. Bởi vì có đôi khi sẽ bị vấp ngã, cho nên chưa bao giờ dám đưa nước canh đến cả. Sau khi ăn xong còn có hai khỏa hạt thông đường. Khi đó, ta cũng cảm giác, hạnh phúc của toàn bộ thế giới cũng không bằng ta. Tuy ta đây không hiểu được định nghĩa hạnh phúc nho nhỏ là như thế nào.”
Tây Môn Lẫm Nhiên chưa từng có một hơi nói nhiều lời như thế, hơn nữa những lời này còn hết sức cảm tính, Hoa Hương yên lặng nghe, vành mắt đều có chút đỏ. Cửu Ngôn mặc dù vẫn là trấn định, nhưng giữa lông mày cũng toát ra một tia động dung. Bọn họ cũng muốn biết sau này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng Tây Môn Lẫm Nhiên không có nói nữa.
Hắn chẳng qua là liên tục che thấp thanh âm của mình: “ Tại sao vậy chứ? Sau tại sao lại muốn để cho ta biết bộ mặt thật của ngươi chứ? Ta có thể rời nhà đi, ta thậm chí có thể chết, chỉ cần trời cao có thể lừa gạt ta đến cùng, ta cho dù chết, cũng là hạnh phúc, nhưng vì cái gì lại muốn tàn nhẫn như vậy, tại sao muốn để ta biết ngươi không phải là hảo ca ca, mà là một tiểu nhân ác độc từ đầu đến cuối, ngụy quân tử. Tại sao muốn để cho ta biết chứ?”
Sau đó chính là yên lặng thật lâu, hắn không nói, Hoa Hương cùng Cửu Ngôn dĩ nhiên không dám hỏi. Qua thật lâu, trên mặt Tây Môn Lẫm Nhiên dần dần khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, sau đó hắn đứng lên, bước đi thong thả, nước chảy mây trôi từ từ rời đi. Giống như lời nói mới vừa kia của hắn, chỉ như gió và mây, trời và đất, cây cối cùng hoa cỏ biết, thật giống như nói xong những lời đó, hắn liền biến trở về một cung chủ nghiêm nghị như trước.
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn không dám thở mạnh, bọn họ không thể vào lúc này đi đến trước mặt cung chủ chịu chết. Vì vậy cho đến sau khi Tây Môn Lẫm Nhiên rời đi thời gian rất lâu, hai người mới dám từ trong bụi cỏ chui ra, trên người trên mặt cũng dính đầy rễ cây, chật vật nói không nên lời.
Thời điểm bổ xong đống củi kia, đã là lúc sao đầy trời.
Tô Khê Nguyệt xoa xoa mồ hôi trên trán, cười khổ một cái, hiện tại hẳn cũng là giờ Dậu rồi, bụng đã sớm đói kêu ọc ọc, khí lực cũng giống như dùng hết rồi, thân thể run nhẹ, dạ dày có chút khó chịu. Y thở dài, canh giờ này, chắc chẳng còn người nào có ý định để phần cơm cho mình nữa đâu.
Một chưởng này lực ngay cả Tây Môn Lẫm Nhiên cũng phải giật nảy mình. Nhưng là hắn lúc này không rảnh suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cau mày nhìn Tô Khê Nguyệt đang cúi người rên rỉ, oán hận nói: “ Ngươi thì thế nào? Ta đây còn không có đánh vào trên người của ngươi, ngươi cũng là thật sự biết tận dụng tình hình nha, thật không hỗ là tiểu nhân đệ nhất thiên hạ.”
Tô Khê Nguyệt cười khổ không dứt, nghĩ thầm tiểu nhân đệ nhất thiên hạ, mình thế nhưng có thể có được tước hiệu như vậy, bất quá cũng được rồi, dầu gì cũng là đệ nhất thiên hạ không phải sao. D_A
Hắn lắc đầu, nhịn xuống dạ dày quặn đau miễn cưỡng ngồi thẳng lên, thản nhiên nói: “ Không có gì? Gia là muốn hạ thủ đánh ta sao? Vậy thì phiền toái nhanh lên một chút, đánh xong ta còn muốn đem những đồ này thu thập, đã là giờ Tuất rồi, sáng sớm ngày mai còn phải làm việc nữa.”
“ Ngươi…” Tây Môn Lẫm Nhiên chán nản. Mượn Dạ Minh Châu trong phòng cùng ánh nến sáng ngời, hắn thấy sắc mặt Tô Khê Nguyệt đã là trắng bệch, mồ hôi hột từ trên trán chảy không ngừng, mà một cái tay của y, một mực ôm lấy bụng, có lẽ là dùng sức quá độ, cái tay kia khẽ run, đốt ngón tay cũng trắng bệch.
“ Rốt cuộc tại sao? Sắc mặt của ngươi giống như người chết vậy.” Vào giờ khắc này, lý trí vô tình từ bỏ Tây Môn Lẫm Nhiên, bản năng chiếm cứ thân thể, đầu óc thậm chí là mỗi một tế bào của hắn, một cách tự nhiên, cánh tay cường tráng có lực của hắn liền đỡ lấy cánh tay Tô Khê Nguyệt, cảm giác được y không cam lòng giãy dụa, hắn dứt khoát liền ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của đối phương đem người ôm đến giường.
“ Rốt cuộc là thế nào?” Sắc mặt Tây Môn Lẫm Nhiên rất khẩn trương, không ngừng hỏi han.
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn hơi giật mình đứng bên ngoài phòng, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, Hoa Hương kêu lên: “ Cung chủ, có muốn hay không đi mời Khương đại phu tới đây?” Lời còn chưa dứt, liền thấy cung chủ xoay người lại giận dữ lườm nguýt nhìn mình, trong lòng tiểu nha đầu “ lộp cộp”, thầm nghĩ hỏng rồi, vỗ mông ngựa đến nỗi nỗi làm chết ngựa rồi (nịnh nọt nhưng lại phản tác dụng ý ;)).
“ Đồ vô dụng, cái này còn phải hỏi sao? Nhanh đi, để Khương đại phu mang thuốc chữa đau bụng đến đây xem thế nào.” Tây Môn Lẫm Nhiên tập trung khí lực rống to, không hề để ý đến cái khác, lúc này làm cho Hoa Hương lảo đảo một vòng. Cuối cùng tiểu nha hoàn này mấy ngày nay đã trải qua nhiều lần khảo nghiệm lớn, cuối cùng vẫn là ổn định thân hình, phi một cái vọt ra ngoài.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bí ẩn chiếu trong hậu viện, hai bóng người ở trước hòn giả sơn chợt lóe lên rồi biến mất.
“ Trời, đây là thời điểm tốt nhất, thành hay bại đều dựa vào hành động lúc này, cô nương nói, chỉ cho phép thành công không cho thất bại, ngươi đã nỗ lực ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cơ hội lớn ngày hôm nay đang ở trước mặt ngươi, thừa dịp Tây Môn Lẫm Nhiên bởi vì Tô Khê Nguyệt kia mà tâm phiền ý loạn, đây là thời điểm dễ dàng hạ thủ nhất, bỏ qua lúc này, đợi cơ hội lần sau chỉ sợ khó càng thêm khó mà thôi.”
“ Được, yên tâm đi, ngươi trở về chuyển lời cho cô nương, ta sẽ diệt trừ hắn, không chỉ như thế, ta sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ mà chết, hơn nữa chết không nhắm mắt, càng không có mặt mũi xuống suối vàng nhìn mặt thân nhân của hắn, ha ha ha…” tiếng cười ác độc, gian xảo vang lên, nháy mắt lại biến mất, tiếp theo hai bóng người từ trong giả sơn đi ra, nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, liền chia ra hai hướng rời đi, trong nháy mắt không còn lại một chút dấu vết.
Cửu Ngôn rốt cục vào phòng, bất quá hắn rất nhanh lại lui ra ngoài. Bởi vì không được tự nhiên lắm.
Vốn Tô Khê Nguyệt nên bị cung chủ hành hạ lại lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt vô cùng thống khổ, không biết chuyện còn tưởng rằng y bị cung chủ hành hạ thành như vậy. Mà từ trước đến giờ cung chủ lãnh đạm vô tình, luôn luôn kêu gào mình muốn báo thù, lúc này so với tình yêu cuồng nhiệt của một thiếu niên tuổi mới lớn lại chẳng thua kém chút nào, chẳng những một đầu ngón tay cũng không có hạ xuống, mà còn không ngừng vây quanh lấy người ta hỏi han ân cần, vẻ mặt kia không phải là vẻ mặt đối đãi cừu nhân, ngay cả đối với hai bậc thân sinh thành có khi cũng chỉ như thế này mà thôi.
Thật ra thì Cửu Ngôn nghĩ như vậy tuyệt đối là nói ngoa. ( bà tám nha~ đáng yêu thế