[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:07 19/04/20


Editor: Jung Tiểu Kú



Suy nghĩ chuyển trở lại, Tây Môn Lẫm Nhiên một lần nữa lại vô cùng tức giận, cố ý bỏ qua một chút khổ sở, không đành lòng trong tim, vừa muốn bày ra bộ mặt cứng rắn, nghiêm khắc xử lý Tô Khê Nguyệt, thế nhưng lúc này lại thấy trên tay của y đầm đìa máu tươi, còn có vài giọt máu theo khe hở của ngón tay mà chảy xuống đất, nhanh chóng thấm vào thảm đắt tiền.



“ Đây là làm sao vậy?” Tây Môn Lẫm Nhiên sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, lập tức đứng lên, cũng chẳng quan tâm xem sẽ bị những giọt máu kia có thể dây vào người, nắm lấy tay của Tô Khê Nguyệt kéo y đứng lên, khiến cho máu dính hết vào người hắn. Thế nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ chằm chằm vào lòng bàn tay trắng noãn của Tô Khê Nguyệt, cau mày hết lớn: “ Đây là làm sao vậy? Chính ngươi tự rạch vào tay mình sao? Mẹ nó. Kẻ hỗn đãn nào lại đưa dao cho y, cút xuống cho ta, đánh một trăm đại bản.”



“ Rầm…” Có vài người thần kinh yếu ớt đã ngã ngồi xuống làm đổ dãy ghế, Cửu Ngôn cùng với Hoa Hương hiện tại dù thấy chuyện quái dị như thế này những đã không còn kinh sợ nữa, chạy tới giúp Tây Môn Lâm Nhiên xem xét thương thế của Tô Khê Nguyệt, thế nhưng lại nghe y thản nhiên nói: “ Không phải là dao cứa, ngón tay bất quá cũng chỉ chảy có chút máu mà thôi, Gia làm gì mà ngạc nhiên như thế. Đối với một người như ta mà liều mình quan tâm như vậy, ta còn phải thực sự cảm tạ ngươi.”



Tây Môn Lẫm Nhiên đã chẳng còn quan tâm đến ý khiêu khích châm chọc trong lời nói của Tô Khê Nguyệt, hắn chẳng qua chỉ vì thấy máu tươi không ngừng chảy mà nôn nóng, lo lắng nói: “ Nói bậy bạ gì đó? Ngươi mới đàn mấy thủ khúc, ngón tay làm sao lại có thể bị như thế này? Ngươi trước đây cho dù trong một canh giờ đàn mười thủ khúc, cũng không khiến bản thân bị chảy máu như vậy.” Vừa nói, thì từ trong lòng mình lấy ra một kim chế dược đã được chuẩn bị từ trước, tìm đến miệng vết thương, vội vàng châm vào.



Người phía dưới tựa như thông suốt cái gì đó lại nghi chẳng hiểu chuyện gì, nghị luận không ngừng. Mọi người đều không hiểu rốt cục cung chủ nhà mình cùng với hạ nhân này quan hệ như thế nào, có khúc mắc gì, rõ ràng luôn bày ra bộ dạng như có đại cừu thù với y, thề sống thề chết muốn y bị thương tổn, nhục nhã đầy mình, thế nhưng trong nháy mắt kia, khi bắt cùng đàn một khúc với đám người kia, lại rống giận một trận, sau đó lại cũng lập tức ỉu xìu. Ỉu xìu còn không nói, nhìn vào bộ dạng quan tâm hiện tại, kia thực sự không phải thái độ đối với cừu nhân mà nói đúng hơn đối với thê thiếp của mình còn không có chăm sóc ôn nhu như thế.



Mặc dù ngón tay bị thương, nhưng tay đứt ruột xót. Hơn nữa Tô Khê Nguyệt là một kẻ văn nhược, loại bị thương ngoài da này cũng không thể coi như không quan trọng được. Vì thế Tây Môn Lẫm Nhiên túm Tô Khê Nguyệt tới hậu viện, để Khương đại phu đến xem xét xử lý vết thương. Lão Đại phu đến đây vừa thấy, trái tim nói này có chuyện gì đâu a, miệng vết thương cũng không sâu, tại sao phải khẩn trương thành như vậy chứ? Bất quá lão cũng không dám nói, đành phải xuất ra bộ dáng thận trọng băng bó thỏa đáng mới đi khỏi.



Tây Môn Lẫm Nhiên gọi tới Tây Môn Hạ, hỏi gã, Tô Khê Nguyệt bị thương như thế nào làm cho Tây Môn Hạ cũng chẳng biết tại sao, trái tim nói cung chủ a, ta đây như thế nào lại biết được? Ngươi cũng không cho ta nhìn Tô công tử. Bất quá xem sắc mặt kia của cung chủ, trong lòng biết lời này vừa thốt ra, chắc chắn mạng già sẽ có nguy hiểm.



May mắn dưới tình thế nguy cấp, đầu óc cũng sáng suốt một chút, nghĩ đến việc Tô Khê Nguyệt phải làm trước đây, gã vội vàng vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “ Đúng vậy cung chủ, Tô công tử vài ngày trước đây phải giặt quần áo, ngón tay kia tất nhiên là bị ngâm nước đến trắng bạch ra, da thịt sẽ mỏng đi không ít nha. Do đó ngày hôm nay mới chỉ đàn có ba khúc, da thịt thế kia mới bị dây dàn cứa chảy máu.”



Gã nói xong, giống như cầu cứu nhìn về phía Tô Khê Nguyệt, vội la lên: “ Ôi Tô công tử của ta, ngươi cũng nói một chút đi, có phải như vậy hay không? Ngươi xem sắc mặt cung chủ như thế này, giống như muốn ăn thịt người.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tô Khê Nguyệt gật gật đầu, thản nhiên nói một chứ đúng.



Đôi lông mày Tây Môn Lẫm Nhiên gắt gao nhíu chặt lại, giữa lông mày xuất hiện chữ “ Xuyên” thật sâu, hừ một tiếng nói: “ Thật sự là vô dụng, giặt mấy bộ quần áo mà cũng có thể gặp chuyện không may như thế. Ngươi nói xem, ngươi còn có thể vô dụng như thế nào nữa đây? Ta nghĩ kĩ rồi. Sau này đừng để y phải giặt quần áo nữa, ngươi xem bộ dạng tiểu thân thể như thế kia, cho dù là có thể giặt y phục nhưng ai biết được liệu có thể giặt sạch được hay không?”



Tròng mắt Tây Môn Hạ thoáng cái trừng lớn như mắt cá vàng, do dự nói: “ Tô công tử đúng là văn nhân, vốn thì vai không thể gánh tay không thể động, sẽ không làm được những việc như thế này. Cung chủ nếu là lo lắng y làm việc có sơ xuất, không bằng thôi đừng ép y phải làm nữa, có thể để ở nơi này của cung chủ, như thế, tất cả mọi người đều sẽ yên tâm.”



Hô hô, nghẹn hồi lâu, lời này rốt cục đã nói ra. Trong lòng Tây Môn Hạ hô to thống khoái, nghĩ thầm cung chủ, ngươi làm như thế này không phải tra tấn Tô công tử, ngươi rõ ràng chính là tự ngược, nói muốn báo thù, kết quả người ta đổ máu chảy mồ hôi chịu đứng đói khát ngươi lại không chịu được. Những chuyện nào gọi là gì a, đều không phải giống như ngươi coi người ta là thần là phật mà cúng bái hay sao? D_A



“ Thúi lắm.”



“ Nói nhảm.”



Tô Khê Nguyệt cùng Tây Môn Lẫm Nhiên nhịn không được trăm miệng một lời hướng phía Tây Môn Hạ nổi giận quát. Tô Khê Nguyệt nghĩ thầm ngươi cho là giống như dưỡng con thỏ sao? Còn dưỡng ở trong này, ngươi đem ta trở thành người nhưu thế nào.



Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn đang nghĩ gã tổng quản này rất vô năng, gã bắt không được Tô Khê Nguyệt, thế mà lại dám đối với mình hô to gọi nhỏ, hừ, về sau tiếp tục theo dõi, nếu gã thực sự vô năng, thì chắc chắn phải đổi tổng quản mới.




Di, cũng không đúng a, trước kia mỗi một việc, cũng không nhìn ra hắn mềm lòng qua, chẳng lẽ tim của hắn mềm mại chỉ đối với Tô công tử, trời ạ, này tình cảm muốn bao sâu a…



Cửu Ngôn còn đang ở trong này miên man suy nghĩ, chợt nghe Tây Môn Lẫm Nhiên thản nhiên nói: “ Ta mới trước đây, cũng không giống như bây giờ, thân phận của ta tuy rằng trên danh nghĩa đúng là Nhị thiếu gia, nhưng cũng là kẻ ti tiện nhất trong toàn phủ, bởi vì sinh ra ở kỹ viện, lại bị đón về phủ như thế, cho nên ta vẫn không chịu tin tưởng bất luận kẻ nào, hơn nữa tính tình của ta cũng quật cường, thà rằng bị đánh chết cũng không chịu thua, nếu không phải y… Nếu không phải y, ta có lẽ đã chết. Ta đến chết cũng sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, nhưng là bởi vì y, ta ngoại lệ, nhưng cuối cùng…”



Hắn không có nói thêm gì nữa, nhưng Cửu Ngôn cũng hiểu được ý tứ của hắn. Từ nay về sau chủ tớ hai người sẽ không lên tiếng, ngay tại chòi nghỉ mát ngồi đến hừng đông.



Sau khi trở về, mới biết được Tô Khê Nguyệt sau nửa đêm cũng không ngủ, Hoa Hương lại một đôi mắt ầng ậc nước giấu không được tia máu đỏ, khi thấy bọn họ trở về, hưng phấn đem Cửu Ngôn kéo ra ngoài, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Tô Khê Nguyệt cùng Tây Môn Lẫm Nhiên hai người.



“ Ngươi có cái gì muốn ta hầu hạ sao? Nếu như không có, ta muốn trở về nhìn xem bà vú, tối hôm qua bị kêu lên cũng không trở về, ta sợ bà vú lo lắng.” Tô Khê Nguyệt mở miệng trước, đánh vỡ không khí trầm lặng, xấu hổ giữa hai người.



Hắn nhắc tới bà vú, trong lòng Tây Môn Lẫm Nhiên cũng là nhảy dựng, trịnh trọng gật đầu nói: “ Đúng vậy, ngươi đi đi, không bằng cũng đem nàng đến chỗ này ở, tuy rằng ngươi không là cái thứ gì tốt đẹp, nhưng bà vú lại là người tốt.”



Tô Khê Nguyệt cười nói: “ Ân, đúng vậy, bà vú trong ngày thường lạnh lùng thản nhiên, nhưng nàng tâm địa hảo. Giang… Nga, Gia, nói tới đây, ta còn phải cảm tạ ngươi, ngươi không để cho người giày vò nàng, trên phương diện ăn mặc còn bảo bọn hạ nhân hảo hảo đối đãi nàng, ân đức này, ta sẽ không bao giờ quên.”



Tây Môn Lẫm Nhiên hừ một tiếng, cười lạnh nói: “ Ít giả nhân giả nghĩa, không cần phải nói lời như thế, ta là bởi vì bà vú hảo mới đối đãi nàng như vậy, cùng ngươi một chút quan hệ đều không có. Ngươi chạy nhanh đi, dàn xếp bà vú, trở về hảo hầu hạ chúng ta ăn cơm.”



Lời này là thật tâm, lúc đấy bị đuổi đi ra cửa, nếu không phải bà vú cho hắn mấy xuyến đồng tiền, lại nói vài câu an ủi hắn, bảo hắn đừng tự coi nhẹ mình, phải cố gắng trở nên nổi bật, không thì hắn đã sớm đói chết đầu đường.



Tô Khê Nguyệt đáp ứng đi, trở lại trong phòng cùng bà vú nói chuyện. Nhưng không ngờ bà vú một lời liền cự tuyệt ý tốt Tây Môn Lẫm Nhiên, hừ một tiếng nói: “ Ta không lạ gì quá khứ, hắn nếu có chút trái tim, hảo hảo đối với ngươi một chút, chuyện năm đó, ngươi cũng là có nỗi khổ tâm riêng, sao không đem chuyện này làm rõ? Cũng đỡ phải chịu những đau khổ này.”



Tô Khê Nguyệt cười khổ nói: “ Giang Phong đã nhận định ta là tiểu nhân dối trá, hiện tại cùng hắn giải thích này nọ, hắn tin mới lạ đó, còn không bằng cứ để hắn nghĩ ta là một tiểu nhân như hiện tại đi. Nhũ mẫu, ta xem Giang Phong đối với ta, cũng không phải toàn bộ đều không có tình ý, hắn còn nhớ ân tình quá khứ, tuy rằng mỗi lần ngoài miệng nói đều là hung ác, nhưng thực tâm suy nghĩ lại, hắn là quan tâm ta. Nhũ mẫu, trong lòng ta đã thật vui, thực sự thỏa mãn, về việc ô danh này, có không được rửa sạch cũng không có quan hệ gì đâu?”



Bà vú gật đầu nói: “ Này cũng theo ngươi. Ai, cũng chính là ngươi là người như vậy, nếu đổi người khác, làm sao có thể làm được một bước này. Được rồi, hắn không phải muốn ngươi đi hầu hạ sao? Ngươi cứ đi đi, ta không đi, ngươi nếu nhớ ta, mỗi ngày bỏ ra chút thời gian lại đây thăm ta đây lão bà tử là được thôi.”



Tô Khê Nguyệt cười nói: “ Cũng tốt, dù sao bọn hạ nhân đối với nhũ mẫu cũng tốt lắm, thật cũng không cần đi đến nơi đó. Ta đây đi, nhũ mẫu nếu có chuyện gì, thì cho tiểu nha đầu nào đó gọi ta một tiếng.” Vừa nói, nhấc chân liền muốn đi ra ngoài.



Chợt nghe bà vú gọi lại nói: “ Một chút thì đã quên, hôm qua có người đến cho hai bát hồng tảo ta sáng nay trên mới vừa nhịn không được khát nên đã ăn một bát, để lại cho ngươi một bát, ngươi ăn xong thì hãy đi, miễn cho lại đói bụng, đây là đồ ngọt, tốt xấu gì cũng ăn vào một chút đi.”



Tô Khê Nguyệt đáp ứng quay người lại, đi phòng bếp đem Hồng Tảo còn lại trong nồi uống vào, lại đến cảm tạ bà vú, mới xuất môn đi phía trước viện.



Lúc trở về, Tây Môn Lẫm Nhiên mới vừa tắm xong, thấy y đến đây, đã nghĩ để y chải đầu, bất quá ánh mắt chợt nhìn xuống lại thấy mười ngón tay quấn vải trắng, trái tim lại mềm nhũn, lại nghĩ, bàn tay này đã thế còn ngâm nước vài ngày, vốn da thịt trắng noãn hiện tại đều nhăn cả lại, thì lại đau lòng không thôi, vẫy tay, để cho Hoa Hương lại đây giúp mình chải đầu. D_A