[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Tự Thị Hoa Trung Đệ Nhất Lưu

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:06 19/04/20


CHƯƠNG THỨ BA



Editor: Jung Tiểu Kú



Bất kể nói thế nào, Tần Tam Lượng cuối cùng vẫn là trở lại. Nam Cung cung chủ buồn bã ỉu xìu vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng sẽ không tái tức giận nữa, nghĩ thầm thật tốt, thậm chí còn ba dục bốn mời, đương nhiên nếu hôm nay không phải chủ tử của ngươi là ta, thì không phạt ngươi một trận, như thế ngươi phải biết là cung chủ Giang Độ ta là vô cùng tốt bụng.



Nghĩ tới đây, trong đầu sớm nghĩ rất nhiều biện pháp sửa chữa con người này, trên mặt vẫn là băng lãnh, nhìn thầy Tần Tam Lượng hưng phấn chạy vào, hắn khụ một tiếng, ngồi ở trên ghế, vung lên vạt áo, liền định bày ra bộ dạng chủ tử cao cao tại thượng, uy nghiêm áp đảo tinh thần trước một thổ bao tử.



Ai ngờ còn chưa mở miệng, đã nghe Tần Tam Lượng hưng phấn nói: “Chủ tử, xem ta mang đến cái cái gì cho ngươi này? Là món thịt lợn, ngươi khẳng định chưa ăn qua, thân phận của ngươi cao quý như vậy. Nhưng là ta nói cho ngươi nha, ăn rất ngon đó, nếu không phải lần này ngươi cho ta đại hồng bao, cha ta cũng không nỡ giết đại đầu heo mập đó, định giữ lại mừng năm mới. Đúng rồi, chủ tử, ngươi không đem cái đem cả đầu hươu kia ăn đó chứ? Ta nhờ tiểu Ngôn nói với ngươi đừng ăn hết, nếu không ăn chán rồi sẽ không ăn vô thịt heo này…”



Theo tiếng nói, Tần Tam Lượng giống như vô cùng trân trọng lấy trong người ra cho mỗi người một bọc giấy to trơn bóng đặt trên bàn, sau đó lại nói: “Ta còn cầm một cái giò to, còn có hai con gà trống, mẹ ta cũng chuẩn bị xong hết rồi, ta thấy trong phủ nhà chúng ta cũng không có nuôi gà nuôi lợn, hay chó mà đều từ ngoài chợ mua về, những thứ thịt lợn, thịt gà kia không bằng tự trong nhà chúng ta nuôi, như thế ăn sẽ tốt hơn.”



“Ngươi là nói, bởi vì muốn cho ta ăn, cho nên mới mang những thứ này về?” Một bụng tức giận cứ như thế tan thành mây khói. Nam Cung Giang Độ đứng lên, đi tới trước những cái bọc kia, mọi người đều đẩy ra hai bên nhìn một chút, nguyên lai là thịt hầm cùng ruột béo ngậy.



“Đúng vậy, chẳng nhẽ ta mang những thứ này cho chó ăn sao? Mặc dù ngươi cho ta là mười lượng vàng, nhưng ta không có vì hưng phấn mà lãng phí lung tung đâu, như thế sẽ bị trời phạt, bất quá chủ tử, vẫn là cảm ơn ngươi, thế nhưng lại thưởng cho ta một bao lì xì lớn như vậy, ta làm mười năm cũng không có được nhiều tiền công như thế.”



Tần Tam Lượng cao hứng nói không ngừng, Nam Cung Giang Độ nhìn y vui vẻ đến nỗi khuôn mặt tươi cười đỏ ửng, không nhịn được bật cười lắc đầu, thầm nghĩ thật là một thổ bao tử, mười lượng vàng mà đem ngươi vui thành dạng như vậy sao, cũng quá dễ mua chuộc đi?



Bình tĩnh xem xét, nếu lúc trước Tần Tam Lượng có mang đến nhiều đồ hơn nữa, Nam Cung Giang Độ căn bản nhìn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, lại càng không cần phải nói đến việc đem những thứ dầu mỡ, khó coi này ăn.



Nhưng là khi hắn thấy Tần Tam Lượng rất hưng phấn bận rộn sắp xếp như thế, giống như rất sợ đám đầu bếp nhà hắn sẽ không nấu món thịt lợn nhà y mà tự mình phải đến phòng bếp để làm, nhìn lại những thịt luộc đang đặt trên bàn, liền cảm thấy thuận mắt hơn nhiều mà muốn ăn những món ăn này.



“Minh đại ca, ngươi không thích ăn thịt, thì ăn chút ruột này cũng rất tốt.” Tần Tam Lượng ở trên bàn nhiệt tình thay Khuynh Minh gắp một miếng ruột, nửa đường lại bị Nam Cung Giang Độ cướp mất. Ta nói Tam Lượng, ngươi rốt cục lúc nào thì mới có thể thay đổi cách gọi đây? Gọi Minh thúc, không phải là đại ca, Minh thúc nếu là ca ngươi thì ta chẳng phải còn nhỏ hơn ngươi chỉ là tiểu hài tử thôi sao? Nào có đạo lý này chứ?”



“Ai nha, không đổi cũng được chứ sao?” Tần Tam Lượng kẹp một miếng cá cho vào miệng, sau đó gật đầu kêu lên: “Oa, thật tươi, chủ tử, cái này ngon giống như trước đây ngươi nói là cái gì cá lư đúng không? Cái kia gì mà cá lư rất ngon, chính là chỉ loại tư vị này sao?”



“Này, không phải cá lư, cá lư chân chính có bốn mang, có thể so với cái này còn ngon hơn nhiều, hơn nữa nhất định phải là cá lư Tung Giang phủ, bây giờ còn chưa phải mùa, đến mùa tự nhiên sẽ chuẩn bị cho ngươi ăn.”



Nam Cung Giang Độ tâm như nở hoa, mắt thấy nha hoàn lại bưng đến một mân lớn, bên trong là thịt hươu nóng hổi, mỡ vàng rực chảy ròng cho nên liền gặp một khối cho Tần Tam Lượng, cười nói: “Ngươi nếm thử chút, ta cố ý lưu lại thịt hươu cho ngươi đó. Ngươi thế nhưng còn đi so nó với thịt heo, nếm thử cái này đi.”



Kết quả tự nhiên không cần phải nói, thịt hươu hương vị tư nhiên ngon hơn rất nhiều, hoàn toàn chinh phục Tần Tam Lượng, trong bữa tiệc, dường như cả mâm thịt hươu đều vào bụng y cả, ăn đến nỗi lưng áo mảnh khảnh cũng có chút to lên.



“Oa. Ngươi đừng nói sẽ không đứng lên được nha?” Nam Cung Giang Độ rất lo lắng nhìn cái bụng đang trương lên kia, sớm biết thế nên cho y ăn chút ít thôi, nhưng thấy Tần Tam Lượng ăn vui vẻ như vậy, cảm thấy ngăn cản y là việc tàn nhẫn nhất.



“Không sao, vừa lúc ta cũng muốn đi làm việc, rất nhanh sẽ tiêu thực.” Tần Tam Lượng duỗi a duỗi cánh tay, cùng với Khuynh Minh gật đầu chào một cái, sau đó khoan khái chạy ra ngoài.



Nam Cung Giang Độ thấy y cầm lấy cây chổi ở cạnh góc tường gắp đầu quét sân, bên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.



“Mặt trời rất nóng, sáng sớm ngày mai hãy quay lại làm.” Hắn ở trong phòng, cách một cái cửa sở gọi to, nhưng Tần Tam Lượng ngẩng đầu hướng hắn cười cười, khoát tay nói: “Sẽ không, chủ tử, ngươi cứ ngủ đi, ta quét sân nhanh thôi, sau đó sẽ đi sửa sang lại vườn rau.”
“Người này thổ bao tử ngây ngốc…”



Nam Cung Giang Độ thở dài, ôn nhu cười nhìn vẻ mặt phẫn nộ xúc động của Tần Tam Lượng: “Có mấy người có được diễm phúc này, nhiều nữ nhân như vậy vây quanh tranh nhau xin cởi áo của ngươi chứ.”



Nói là nói như vậy, trong lòng Nam Cung Giang Độ thật ra thì rất rõ ràng, những nữ nhân này chính là nhìn trúng vẻ thuần phác trên người thổ bao tử, cộng thêm việc thích nhìn bộ dạng xấu hổ của y.



Có mấy gã tiểu tư mang đến thùng gỗ lớn, Nam Cung Giang Độ nói: “Các ngươi đi ra ngoài, ta không gọi các ngươi cũng đừng vào.” Nói xong, mấy gã tiểu tư đều có chút kinh ngạc nhìn Tần Tam Lượng một cái, nhưng lại không nói gì, liền đi ra ngoài.



“Đi, hảo hảo tẩy một chút, chờ một chút sẽ làm chuyện tình khiến ngươi cảm thấy tuyệt vời nhất.” Nam Cung Giang Độ hướng thùng gỗ lớn hất hàm.



Tần Tam Lượng nghi hoặc nhìn hắn, bất quá hiện tại dù sao cũng không có những nữ nhân đáng sợ kia, mà trên người mình vừa vặn lại đúng là do làm việc mà ra rất nhiều mồ hôi, vừa rồi lại bị mấy nữ nhân kia lôi kéo một phen, bây giờ còn sực lên mùi mồ hôi này, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến sau tấm bình phong, ùm, nhảy vào trong thùng nước, thống khoái tắm rửa.



Nam Cung Giang Độ lẳng lặng tựa bên giường, mặc dù phía trước cách đó không xa là bình phong chặn lại tất cả cảnh xuân kiều diễm, nhưng lấy nhãn lực của hắn, muốn nhìn xuyên qua bình phong mờ mờ kia thật sự là dễ như trở bàn tay.



Có lẽ là do tháng năm phải làm việc nhà nông, thân thể Tần Tam Lượng mặc dù gây nhưng cũng có thể gọi là dẻo dai mười phần, đường cong từ vai thắt lưng thậm chí đến toàn thân đều lộ ra vẻ ưu nhã, gọn gàng, giọt nước trong suốt trên người, dưới ánh nến tản mát ra tia sáng lóng lánh, ẩn ẩn hiện hiện dưới tấm bình phong.



Nam Cung Giang Độ si mê nhìn, trong đầu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một hình ảnh hương diễm như thế, mà hắn chìm trong cảnh tưởng tượng kiều diễm cũng không phát hiện ra, cái đối tượng cùng hắn phiêu vân phúc vũ, căn phải không phải là một cô nương quyến rũ, mà là Tần Tam Lượng gần trong gang tấc, đang tắm rửa sau tấm bình phong kia.



“Oa, thật thoải mái.” Rốt cục, Tần Tam Lượng tắm rửa xong, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, y phục này kỹ viện đã sớm chuẩn bị hảo, quần áo trong cũng là loại tơ lụa thượng hàng, sờ một cái là cảm thấy mềm mại thoáng mát, bóng loáng khiến người ta có chút không nỡ mặc lên người.



“Cái kia chính là chuẩn bị cho ngươi.. Mặc vào đi.” Phía ngoài truyền đến tiếng của Nam Cung Giang Độ, cho nên Tần Tam Lượng liền nghe lời đem y phục mặc lên người, y đơn thuần hoàn toàn không có nghi ngờ vì sao chủ tử biết mình muốn thay y phục, nếu như y nghi ngờ, chỉ sợ sẽ không thể nào thản nhiên như bây giờ.



Rốt cục mặc xong y phục từ sau tấm bình phong đi ra, cho tới bây giờ, y không có mặc qua y phục tốt như thế, nhịn không được đứng tại chỗ đánh giá mình một chút từ trên xuống dưới. Lại không biết Nam Cung Giang Độ ở một bên đã sớm nhìn đến ngây người.



Tần Tam Lượng lớn lên cũng không phải là đặc biệt tuấn mũ, nhưng khuôn mặt của y hết sức thanh tú, trước kia mặc vải thô y phục ngắn cũn, Nam Cung Giang Độ nhìn, chẳng cảm thấy tinh thần phấn chấn, xao động chút nào, cùng lắm thì cũng chỉ thấy vừa bình thường, thế mà giờ đây nhìn lại, Tần Tam Lượng toàn thân rực rỡ hẳn lên, cảm giác hoàn toàn không giống trước.



Mái tóc đen nhánh ướt nhẹp bởi vì mới tắm qua, cho nên tùy ý để nhìn nó lại giống như thác nước đổ xuống, sắc mặt cũng vì suốt mấy tháng qua không có dính dáng quá nhiều đến việc nhà nông cho nên so với thời điểm mới gặp y đã muốn trắng nõn nà hơn rất nhiều. Cái mũi thẳng tắp, đôi môi đơn bạc khéo léo, còn có một đôi ngươi hắc bạch phân minh không có nửa điểm tapj chất, luôn không hề che giấu hỉ nộ ái ố đối với người khác.



Mặc vào quần áo tuyết trắng, Tần Tam Lượng có cảm giác có mấy phần của mỹ nhân như hoa như ngọc, dĩ nhiên, đây là hình tượng trong mắt Nam Cung đại cung chủ, trong mắt người tình hóa Tây Thi, thật ra thì Tần Tam Lượng vẫn là Tần Tam Lượng, trừ bởi vì mới tắm rửa xong mà có toát ra nhiều gợi cảm hơn một chút, cũng không có gì thay đổi.



“Tam Lượng….” thanh âm Nam Cung Giang Độ cao hơn một chút, mảy may không hề phát hiện mình đang chìm đắm trong khát vọng cùng mê ly, hắn vươn một tay ra, kìm lòng không đậu muốn đi qua kéo lấy đai lưng của Tần Tam Lượng.



“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa khiến Nam Cung Giang Độ thức tỉnh, mà lúc này tay hắn đã đưa tới trên y phục của Tần Tam Lượng, nhìn ánh mắt không giải thích được của đối phương, hắn trong cái khó ló cái khôn, trong nháy mắt thay đổi, nhẹ nhàng trên bộ quần áo tuyết trắng vỗ một cái, mới miễn cưỡng cười nói: “Cái kia… Mới vừa rồi có một con ruồi…”



“Con ruồi? Ta tại sao lại không thấy?” Tần Tam Lượng ở trên y phục của mình tìm kiếm, nghĩ thầm mắt ta rất tốt nha, con muỗi dù có bay lượn cách ta có mấy bước, ta một cái liếc mắt đều có thể nhìn ra, mà một con ruồi to như vậy, ta tại sao lại không nhìn thấy chứ?



3