Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 15 : Tử địch
Ngày đăng: 05:02 20/04/20
Không hổ là được danh sư truyền thụ, Tần Viễn múa đao đến gió mưa cũng không lọt, uy lực kinh người. Tiểu Ngưu chấn động, trong lòng thầm nhủ, may mà hạn định thắng thua trong mười chiêu, nếu quả là trong hai mươi chiêu, chỉ sợ lão tử ta hôm nay thực sự phải đầu hàng rồi.
Tiểu Ngưu bình tĩnh ứng chiến, một mặt miễn cưỡng chỗng đỡ, một mặt nhờ vào thân pháp linh hoạt, trước chạy trốn sau lại nhảy tránh, thoắt tả thoắt hữu, có mất đi hình tượng anh hùng, nhưng đó là cách chống đỡ tốt nhất.
Tần Viễn vừa tấn công vừa lo lắng, thầm nhủ, nếu không đánh chết được hắn, Tần Viễn ta tất phải thua. Một chiêu tiếp một chiêu, chớp mắt đã qua năm chiêu, tiểu tử này vẫn bình yên vô sự, xem ra không xuất một chút tuyệt học không được.
Tần Viễn nghĩ vậy, đao pháp đột nhiên chậm lại, thình lình bổ xuống theo một góc Tiểu Ngưu không hề nghĩ đến. Tiểu Ngưu kêu lên má ơi một tiếng, giơ đao lên đầu ngạnh tiếp. Nhưng khí lực của hắn nào có mạnh như Tần Viễn, chỉ nghe đang một tiếng, đao của Tiểu Ngưu đã bay ra ngoài, trong lúc lờ mờ tối, cũng không biết rằng đã bay đi đâu.
Tần Viễn cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử, ngươi còn gì để nói nữa không?
Tiểu Ngưu hét lớn: "Chậm đã, ngươi giết ta như vậy, ta không phục
Tần Viễn đắc ý nói: "Ngươi có gì không phục? Ngươi học nghệ không tinh, đao bị ta chấn bay mất. Ngươi hãy chịu chết đi. Có trách chỉ có thể tự trách mình vô năng, ngươi không được oán trách người khác." Vừa nói vừa bổ một đao xuống cổ Tiểu Ngưu
Tiểu Ngưu phi thân nhảy ra rất xa, nói: "Đây là chiêu thứ tám. Qua hai chiêu nữa là ngươi xong đời. Ngươi phải gọi ta là Ngụy đại thúc. Ta khi không lại có một đứa cháu lớn, thực sự có một chút không quen."
Tần Viễn hừ nói: "Tiểu tử, ngươi đắc ý quá sớm đó. Qua hai đao này ta sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi." Vừa nói, Tần Viễn vừa bay người lên, xoay đao một vòng trên không trung, xiên xiên chém xuống.
Tiểu Ngưu đột nhiên kêu lên: "Tần Viễn, ngươi ngừng tay lại, có chút không ổn."
Tần Viễn rùng mình, nói: "Có gì mà không ổn?" Hắn vẫn đang ở trong tư thế tấn công, bộ dáng kia rất uy phong. Hắn cho rằng Tiểu Ngưu cố lộng huyền hư, chỉ muốn kéo dài thời gian.
Tiểu Ngưu chăm chú chỉ vào đao của Tần Viễn, nói: "Đao của người có điểm không ổn, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra sao?
Tần Viễn thu hồi đao, xem xét, nói: "Đây là đao dùng để giết người, có điểm gì không ổn? Ngươi nói ra xem nào."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng hỏi: "Tần Viễn, ngươi không có mũi hả?"
Tần Viễn mắng: "Ngươi nói bậy. Chẳng lẽ ngươi không có mũi sao?"
Tiểu Ngưu không khách khí nữa chỉ tay ra: "Ta nghĩ ngươi đúng là không có cái mũi, nếu mà ngươi có mũi, làm thế nào ngươi lại không ngửi thấy mùi ở trên đao?"
Một câu để tỉnh Tần Viễn. Tần Viễn quả nhiên đưa đao lên mũi ngửi vài cái, không khỏi a lên một tiếng nói: "Quái lạ, không thể nào, đao này làm thế nào lại có mùi nặng như vậy? Chẳng lẽ là do đã giết quá nhiều người sao?
Tiểu Ngưu tiến lên, hỏi: "Tần Viễn, lão nói thật, người đã dùng đao này giết bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu người vô tội đã chết ở trong tay ngươi."
Tần Viễn mất hứng, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi chớ nói hươu nói vượn. Ta là đệ tử chánh phái, ta chỉ giết những tên ác nhân, khi nào lại giết qua người tốt đâu?"
Tiểu Ngưu nói: "Vậy đao của ngươi đã giết bao nhiêu người, ngươi luôn biết hết sao?"
Tần Viễn lắc đầu nói: "Xú tiểu tử, ngươi đừng có ăn nói lung tung. Đao này không phải của ta. Ta không thể có đao như vậy."
Tiểu Ngưu hỏi: "Đao này không phải là của ngươi, vậy thì có thể là của ai? Chẳng lẽ là của ta?"
Tần Viễn trả lời: "Cũng không sợ nói cho ngươi hay, đao này là của sư đệ ta Mạnh Tử Hùng. Ngươi bây giờ đã minh bạch chưa."
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "A, ta đã minh bạch, Nguyên lai Tần Viễn ngươi là người âm hiểm ti bỉ, là một tên gia hỏa không biết liêm sỉ là gì. Ngươi lại là đệ tử của danh môn chánh phái, thực sự đã bôi nhọ thanh danh Lao Sơn phái của ngươi"
Tần Viễn tức giận quát lớn: "Ngụy Tiểu Ngưu, vô duyên vô cớ, sao ngươi lại mắng người?" Vừa nói vừa cầm đao chỉ vào Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ngươi có giết ta, ta cũng không phục."
Tần Viễn hừ nói: "Ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, người còn có gì mà không phục. Ngươi cầm lại đao của ngươi, chúng ta tiếp tục tỉ thí, chỉ còn hai chiêu nữa thôi. Nội trong hai chiêu, không thể hạ được ngươi, Tần Viễn ta chỉ là vô dụng.
Tiểu Ngưu rất nghiêm túc nói: "Cuộc tỉ thí này không công bằng. Có cần thiết phải đọ sức nữa không? Ta thấy hay là thôi đi."
Tần Viễn khó hiểu hỏi: "Ta đã nhượng bộ rất là nhiều, ngươi còn nói như vậy là thế nào? Có điểm gì không công bằng?
Tiểu Ngưu trả lời: "Tự nhiên là không công bằng. Ngươi nghĩ xem, đao của ta rất là trong sạch, đao của ngươi lại tẩm độc dược. Nếu võ công ta không cao cường, chỉ sợ bị ngươi cắt đi một tí da, ta tất phải chết. Hắc hắc, may là không có việc gì, bằng không có thành quỉ ta cũng không bỏ qua cho ngươi."
Tần Viễn thân hình chấn động nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói độc dược đã được tẩm lên đao của ta? Ta không tin. Làm thế nào biết được? Đao này là do chính tay sư đệ đưa cho ta. Ta không hề động tay động chân."
Tiểu Ngưu khoanh tay đứng bên cạnh Tần Viễn nói: "Tần Viễn à, nếu đây là đao của ngươi, ta tin rằng sẽ không có độc, nhưng là của sư đệ ngươi đưa cho ngươi thì nhất định là có độc. Nếu như không có độc, vì sao đao lại có mùi khó ngửi như vậy? Ngươi không phải là kẻ ngốc, ngươi nói xem chuyện này là thế nào."
Tần Viễn lại ngửi thanh đao, nói: "Không sai, đúng là có mùi rất khó ngửi. Có lẽ là do đao này đã giết quá nhiều người xấu, nên mới có mùi như vậy."
Tiểu Ngưu cả giận nói: "Tần Viễn, ngươi không cần nói hàm hồ như vậy. Không lẽ ngươi là kẻ ngốc à? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sự khác nhau giữa mùi máu với mùi thuốc sao? Ở Nhà Tiểu Ngưu ta có mở hiệu thuốc, có phải độc dược hay không ta chỉ cần ngửi qua là biết. Nếu như ngươi nói không tin, ngươi thử dùng đầu lưỡi liếm qua xem."
Tấn Viễn vẫn cố chấp nói: "Sự đệ ta không phải là loại người như vậy. Hắn làm thế nào hạ độc trên đao? Ta phải giết lời người nói, ta còn phải dụng độc sao?"
Tiểu Ngưu cười lạnh vài tiếng, nói: "Nói thế nào cũng vô dụng thôi. Ngươi cho rằng trên đao này không có độc, ngươi hãy dùng đầu lưỡi liếm vài cái, nếu như ngươi không có việc gì, chúng ta lại tiếp tục luận võ."
Tần Viễn không tin, nói: "Được rồi, để ta chứng minh cho ngươi thấy rằng trên đao này tuyệt đối không có độc." Nói xong Tần Viễn lè lưỡi liếm qua, sau đó cười nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta nói là không có chuyện gì mà, ngươi lại không tin. Giờ thì ngươi tin chưa? Ngươi không cần kéo dài thời gian nữa, hôm nay ngươi nhất định chết chắc." Chỉ sau vài lời, đầu lưỡi đột nhiên phát ngữa, càng lúc càng dữ dội.
Tần Viễn kinh hãi, tay run rẩy, đánh rơi thanh đao, kêu lên: "Có độc, có độc. Có..." Nói chưa dứt, Tần Viễn đã hét lên một tiếng, ngã lăn ra đất.
Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn sự tình như vậy, trong lòng cũng ớn lạnh. Hắn sau khi ngửi thấy mùi khó ngửi, đã nghi trên đao có độc, nhưng lại không nghĩ chất độc lợi hại như vậy. Hắn nhìn thấy Tần Viễn ngã xuống, cơ thể vẫn còn co giật. Hắn cũng không đoái hoài đến Tần Viễn nữa, nói: "Lão huynh ngươi ra đi thanh thản, Tiểu Ngưu ta không thể phụng bồi." Nói xong, nhặt thanh đao từ dưới đất, định lên ngựa chạy trốn. Hắn sợ Mạnh Tử Hùng đích thân đuổi theo. Tên Mạnh Tử Hùng này thật là đáng sợ, chính bản thân hắn không ra tay, hết lần này đến lần khác đều mượn đao giết người.
Tiểu Ngưu vừa định lên ngựa, xa xa phía sau truyền lại thanh âm: "Ngụy Tiểu Ngưu, mạng của ngươi thật là lớn. Như vậy mà vẫn không chết." Thanh âm này tuy xa, nhưng rất là rõ ràng, chính là thanh âm của Mạnh Tử Hùng. Trong thanh âm chứa đựng sát khí trùng trùng.
Tiểu tử này đích thân đến. Hắn nhất định tới giết ta. Người như Tần Viễn còn có thể coi là hảo hán, đối với Tần Viễn giảng lý thì còn có thể được. Còn với Mạnh Tử Hùng chỉ sợ không dễ dàng. Hiện tại, không có Nguyệt Ảnh bên cạnh, cũng không có sư nương tương trợ. Tiểu Ngưu ta xem ra thật không thể sống đến bình minh.
Trong chớp mắt, Mạnh Tử Hùng đã tới gần. Hắn cười vài tiếng, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta đã đánh giá ngươi quá thấp, Ta tưởng rằng Tần Viễn có thể dễ dàng hạ sát được ngươi. Không ngờ rằng hắn lại như vậy. Ta thật sự tiếc cho hắn."
Tiểu Ngưu nói: "Mạnh Tử Hùng, ngươi trước tiên lo cứu Tần Viễn đi. Hắn chỉ sợ không nhanh lên thì không xong."
Hai người chén tiếp chén, ly cạn ly. Tiểu nhị một vò lại tiếp một vò. Tiểu Ngưu nhanh chóng cảm thấy trước mắt hoa lên, lại nhìn thấy mỹ nữ nọ thấy khuôn mặt nàng cũng đỏ rực, hai mắt ướt át động lòng người, khiến nam nhân sinh lòng hái hoa bắt bướm. Đương nhiên Tiểu Ngưu cũng nghĩ như thế nhưng lại không có khả năng làm vậy.
Lát sau, mỹ nhân đó uống chén cuối cùng, lại lên tiếng khích lệ Tiểu Ngưu. Uống nhiều rượu như vậy, không ngờ thanh âm của nàng vẫn không hề thay đổi khiến cho Tiểu Ngưu vô cùng khâm phục. Hắn thầm nhủ, hết vừa đúng lúc, nếu uống thêm chén nữa chỉ e Tiểu Ngưu này đã phải gục xuống bàn rồi.
Mỹ nữ gọi tiểu nhị tính tiền, Tiểu Ngưu liền vội vàng: "Để ta trả, để ta trả."
Mỹ nữ mỉm cười đáp: "Bất tất, cứ để ta trả. Hôm nay ta gặp được một bạn rượu khó kiếm. Từ nay về sau chúng ta là bằng hữu."
Nghe lời này trong lòng Tiểu Ngưu liền phát hỏa.
Thanh toán xong, mỹ nữ đứng lên nói: "Tiểu huynh đệ, tên họ ngươi là gì, từ nay về sau chúng ta xưng hô như hảo hữu."
Tiểu Ngưu rúng động, thầm nhủ, mới vậy đã gọi ta là tiểu huynh đệ, chuyện sau này lại càng khó khăn. Tiểu Ngưu nhìn nàng đứng dậy liền cả kinh, nguyên lai hắn nhận ra nàng rất cao lớn, so với cô nương bình thường còn cao hơn một cái đầu, chân dài, hung bô cao vút.
Thấy ánh mắt đầy sắc khí của Tiểu Ngưu, mỹ nữ đó chỉ cười, hoàn toàn không lấy làm lạ, rồi lại hỏi tên họ Tiểu Ngưu một lần nữa. Tiểu Ngưu sinh lòng cảnh giác liền đáp bừa: "Ta họ Ngưu"
Mỹ nữ lại ngồi xuống, a một tiếng nói: "Thật không ngờ ngươi cũng họ Ngưu? Đúng là xảo hợp, ta cũng họ Ngưu".
Tiểu Ngưu liền toét miệng cười, không khách khí cầm lấy tay nàng hỏi: "Chúng ta quả là có duyên phận. Có lẽ bọn ta mấy trăm năm trước đã là người một nhà rồi."
Tiểu Ngưu sau khi uống rươu, nói chuyện cũng có chút quá khích
Mỹ nữ đó hơi thẹn, giật mạnh tay lại nói: "Theo quy củ của người Hán các ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân."
Tiểu Ngưu khoan khoái đáp: "Tỷ không phải người Hán nên tính là ngoại lệ".
Mỹ nữ cười đáp: "Thực lòng mà nói, cái quy củ thối tha của người Hán các ngươi nhiều quá. Ta muốn sống ở Trung nguyên mà chịu không nổi cái mớ đó."
Tiểu Ngưu nói: "Ta từ nhỏ đến lớn sống ở Trung Nguyên, chưa bao giờ được đi ra ngoài. Nếu có cơ hội quả thực rất muốn đi xem, không biết những nơi nào có thể du ngoạn được."
Mỹ nữ trả lời: "Vậy ngươi phải đến nơi nào núi thật cao, nơi nào tuyết thật dày, nam nữ nơi đó đều rất lợi hại"
Tiểu Ngưu giả say hỏi bừa: "Vậy mỹ nữ nơi đó cũng đều xinh đẹp như tỷ tỷ phải không?"
Nàng ta bật cười khanh khách chỉ vào mũi mình nói: "Ta là người xấu nhất ở đó, ngươi không tin thì tự đến đó mà xem."
Tiểu Ngưu gật đầu rối rít đáp: "Phải đi chứ, nhất định phải đi, nói không chừng ta có thể kiếm được vợ ở đó cũng nên."
Mỹ nữ vừa nghe vừa cười, cười rất vui vẻ.
Sau đó nàng gọi tiểu nhị tới hỏi: "Nơi này đi đến Khai Phong thế nào?"
Tiểu nhị đáp: "Tới bắc môn, đi dọc theo quan đạo lên phía bắc, chỉ vài ngày là tới nơi."
Mỹ nữ gật đầu lại hỏi: "Các người có biết một người nên là Ngụy Tiểu Ngưu không? Ta muốn tìm hắn."
Tiểu nhị nghĩ không ra liền đáp: "Không biết, người này nhất định là chẳng có tên tuổi gì."
Vẻ mặt nàng nghiêm nghiêm lại tiếp: "Từ nay về sau nếu ngươi nhìn thấy kẻ đó thì tới Kim Lăng tìm ta. Ta là Tây Vực Tiên Cơ."
Tiểu nhị cuống cuồng vâng dạ rồi lui ra.
Tiểu Ngưu ngồi một bên nghe vậy liền ngẩn người, người mà mỹ nữ này muốn tìm là ta? Nàng là Tây Vực Tiên Cơ, nói vậy chẳng phải chíng là con gái của Ngưu Vương hay sao? Nàng với Hắc Hùng Quái chính là tử đối đầu. Nàng tìm ta để làm gì đây, nhất định là có liên quan đến Hắc Hùng Quái rồi.
Mỹ nữ mỉm cười với hắn nói: "Ngưu huynh đệ, ta có chuyện quan trọng phải đi, có cơ hội chúng ta sẽ uống nữa. Lần tới ta nhất định khiến ngươi say khướt."
Tiểu Ngưu cười ha hả đáp: "Lúc đó tiểu đệ nhất định phụng bồi. Có điều tiểu đệ uống rượu vào rồi sẽ ăn nói hành động lỗ mãng. Nhất là sau này trong mắt mỹ nữ sợ rằng sẽ sinh lòng cảnh giác."
Miệng nói còn ánh mắt vẫn di chuyển khăp người nàng.
Mỹ nữ cười khanh khách, không hề khách khí. Nàng nói: "Ở nơi bọn ta ở, chỉ cần nam nhân là anh hùng, liền muốn gì được nấy. Ngươi muốn ra sao cũng phải xem ngươi có phải là anh hùng hay không nữa."
Tiểu Ngưu nghe được câu này lập tức cao hứng bừng bừng, hận không thể lập tức đến Tây Vực để làm anh hùng hảo hán.
Mỹ nữ đứng dậy, Tiểu Ngưu cũng đứng lên theo. Nàng ôm quyền hướng về phía Tiểu Ngưu nói: "Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày sau gặp lại"
Tiểu Ngưu nghe thấy phải nín cười, sao mà ngay cả phong thái hành văn của Trung Nguyên cũng phải học theo như vậy. Hắn liền đáp: "Tỷ tỷ lên đường may mắn, để tiểu đệ đưa người xuống lầu."
Nàng cũng không khách khí, mặc kệ Tiểu Ngưu đưa nàng xuống lầu.
Xuống dưới lầu, mỹ nữ lại kéo Tiểu Ngưu đến một chỗ khuất, hắn không hiểu nàng có ý gì. Đột nhiên nàng hôn lên má hắn khiến toàn thân hắn lập tức mềm nhũn.
Mỹ nữ cả ngượng nói: "Ngưu huynh đệ, ngươi là kẻ đáng mặt nam nhân nhất từ khi ta vào Trung Nguyên tới giờ. Ta rất thích ngươi."
Tiểu Ngưu không ngờ mỹ nữ này lại lớn gan mà thẳng thắn như vậy, máu huyết toàn thân liền sôi lên. Nhưng hắn vẫn giữ ý đáp: "Chỉ sợ tỷ tỷ nói đùa, ta chẳng có chút bản lãnh nào, không coi là anh hùng được."
Nàng cầm tay hắn nói: "Nam nhân chỉ cần có tự tin, không có bản lãnh cũng có thể học được mà."
Tiểu Ngưu gật đầu rối rít. Nàng buông tay hắn ra, miệng nói: "Ta đi đây, hy vọng có thể sớm gặp được ngươi."
Dứt lời nàng mỉm cười nhìn Tiểu Ngưu rồi bước đi. Nàng đi rất nhanh, giống như cơn gió thoảng, dáng đi rất đẹp.
Tiểu Ngưu nhìn theo bóng lưng của nàng khuất dần. Hắn vẫn không hiểu Tây Vực Tiên Cơ tìm mình làm gì. Chuyện này là phúc hay họa. Hắn đặt tay lên dấu môi của nàng trên má, cảm thầy kiêu hãnh vô cùng.