Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 19 : Hồi gia

Ngày đăng: 05:02 20/04/20


Tiểu Ngưu nhịn không được nên tiến về phía trước, ôm eo Điềm Nữu từ phía sau, vong tình mà nói rằng: "Điềm Nữu, làm lão bà của ta đi. Ta rất thích."



Điềm Nữu bất ngờ không kịp phòng bị, không khỏi a lên một tiếng, khẽ giáy giụa nói: "Tiểu Ngưu ca, muội cũng thích huynh. Muội đương nhiên nguyện ý gả cho huynh mà. Chỉ là bây giờ không thể làm loạn được."



Tiểu Ngưu nghe vậy rất thoải mái, hai tay tiến lên trên, đặt trên bộ ngực Điềm Nữu. Nơi đó thật mềm mại, thật co dãn, mặc dù không lớn, sờ vào rất sảng khoái. Cùng lúc đó, hạ thể của Tiểu Ngưu tại phía sau ma sát mông của Điềm Nữu, không hề hảo ý mà chà sát, chèn ép. Lần đột kích này khiến Điềm Nữu vừa mừng vừa thẹn, còn ẩn chứa một chút vui sướng.



Điềm Nữu quay đầu gắt giọng: "Tiểu Ngưu ca, huynh không phải người tốt." Đôi môi hồng cũng cong lên, làm nó vừa trông vừa đẹp đẽ vừa đáng yêu.



Tiểu Ngưu âm thầm nói, dù sao sờ cũng sờ rồi, tại sao lại không thử hôn đi. Vừa nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu đã dùng miệng mà áp vào. Điềm Nữu bị Tiểu Ngưu ba đường tiến công, liền có cảm giác không thể nào chịu nổi, nàng cũng không hề hôn trả, hoàn toàn do Tiểu Ngưu chủ động. So sánh với Điềm Nữu, Tiểu Ngưu tự nhiên già giặn hơn nhiều.



Tiểu Ngưu hôn miệng Điềm Nữu, hai tay mạnh mẽ đặt lên ngực nàng, hạ thân càng sử lực ấn lên mông Điềm Nữu, kích thích Điềm Nữu toàn thân nóng lên, có điểm mê mang. Mặc dù đã lớn, nàng vẫn chưa bị một nam nhân nào phi lễ đến như vậy. Nàng thật hy vọng hắn có thể tiến thêm bước nữa, nhưng tôn nghiêm của một thiếu nữ không cho phép nàng làm vậy.



Nàng để mặc cho Tiểu Ngưu khinh bạc một hồi sau, rồi đem Tiểu Ngưu đẩy ra. Tiểu Ngưu cười với nàng, nói: "Thơm thật, làm cho ta mê chết được."



Điềm Nữu xoay người, đứng đối diện Tiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu ca, tâm của muội đã cho huynh rồi. Huynh không thể làm kẻ bội bạc đó."



Tiểu Ngưu nắm lấy tay Điềm Nữu nói: "Nhất định là vậy. Ta sẽ chính thức cưới muội về. Ta về nhà thì liền dẫn muội đi. Muội nguyện ý đi theo ta không?"



Điềm Nữu trên mặt trở nên đỏ bừng, nói: "Muội thì nguyện ý, nhưng phụ thân muội thì sao bây giờ?"



Tiểu Ngưu trả lời: "Phụ thân muội không phải cũng là phụ thân của ta sao? Ta mang muội đi theo thì cũng sẽ dẫn theo ông ấy. Ta sẽ đối với ông ấy hiếu thuận giống như là phụ thân ruột mình." Hắn trong long thầm nghĩ, ta đối với phụ thân ta không thể nói là hiếu thuận. Phụ thân ta thường thường nhìn ta với vẻ khó chịu.



Điềm Nữu nghe xong rất hài lòng, nói: "Huynh đi nơi nào, muội cùng ngươi đến đó. Phụ thân muội cũng đi theo."



Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, sớm ngày mai đợi phụ thân muội thức dậy, ta sẽ nói với ông."



Điềm Nữu nhẹ nhàng rút tay đang bị Tiểu Ngưu nắm, nói: "Tiểu Ngưu ca, cũng không còn sớm nữa, huynh đi ngủ đi."



Vừa nghe chữ "Ngủ", Tiểu Ngưu giật mình, liền hỏi: "Vậy muội ngủ ở đâu?"



Điềm Nữu nói: "Huynh cùng ngủ với phụ thân muội một phòng, muội ngủ ở phòng khác."



Tiểu Ngưu nghe xong có chút thất vọng, thầm nghĩ, nếu chúng ta ngủ cùng một chỗ thì thoải mái chết được. Ta muốn làm thế nào thì làm. Bây giờ thì không được, trong nhà vẫn còn một lão đầu. Nếu không có lão đầu ở đây, hắc, ta có thể như ý rồi.



Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu chúc nhau ngủ ngon xong, liền đi về phía phòng mà lão đầu đang ngủ. Nhìn khuôn mặt hiền lành của lão, Tiểu Ngưu cũng nhớ đến phụ thân mình. Lúc này phụ thân mình chắc cũng đá ngủ rồi. Chỉ là không biết ông có đem con mình quên đi không. Cho dù không quên, có thể đối với sự việc trong quá khứ cũng sẽ giữ canh cánh trong lòng.



Từ phụ thân liền nghĩ tới kế mẫu và Tiểu Tụ, Tiểu Ngưu trong lòng chợt lạnh. Đừng nghĩ chuyện kia xảy ra đã lâu, chình mình căn bản không quên, tin tưởng bọn cũng sẽ không tùy tiện quên đi.



Sáng sớm hôm sau, lúc Tiểu Ngưu thức dậy, Lý lão đầu đã sớm thứ, và ra sân. Tiểu Ngưu bước ra thì Điềm Nữu đang tại phòng bếp nấu cơm rồi, đối với Tiểu Ngưu cười cười. Tiểu Ngưu nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, trong lòng đắc ý cực kỳ.



Tiểu Ngưu vào trong sân, nói với Lý lão đầu chuyện đã bàn tối hôm qua. Lý lão đầu thở dài một hơi, nhíu mày không nói. Tiểu Ngưu liền hỏi: "Lão trượng, ông sao vậy? Ông không muốn vào thành sao? Chúng ta ở nơi đó rất tốt, ở nơi này cái gì không có, nơi đó đều có."



Lý lão đầu còn có chút hoài niệm căn nhà này, rồi nói: "Ta có chút không nỡ rời đi cái nhà này. Ta ở thôn này đã hơn nửa đời, nghĩ đến việc rời đi, ta trong lòng có điểm khó chịu."



Tiểu Ngưu biết con người trong lòng không thích rời quê hương, liền an ủi: "Lão trượng, cũng may Hàng Châu cách nơi này cũng không xa, ông nhớ nơi này thì có thể tùy lúc mà đến xem."



Lý lão đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xem ra không thể làm gì khác hơn nữa."



Vì vậy Lý lão đầu quyết định cùng Điềm Nữu cùng đi Hàng Châu. Thời gian xuất phát là sang sớm ngày mốt. Trước khi xuất phát, tự nhiên là phải chuẩn bị một chút. Điềm Nữu phụ trách chuẩn bị đồ đạc trong nhà. Lý lão đầu cầm tiền Tiểu Ngưu đưa, đi mua xe ngựa của nhà lân cận. Lý lão đầu lại cùng nữ nhi cáo biệt các hương thân, còn mời một bàn tiệc bày tỏ tình cảm với mọi người. Tình cảnh đó tự nhiên là khó mà tách đi được, ngay cả Tiểu Ngưu là người hoạt bát như vậy cũng có chút chua xót.



Buổi sáng hôm xuất phát, ba người thức dậy rất sớm. Lý lão đầu đóng cửa xong, tại ngoài cửa đứng hồi lâu, lúc này mới cùng nữ nhi lên xe ngựa. Tiểu Ngưu buộc con ngựa ngu của mình ở phía sau xe, mình thì ngồi trên càng xe, lại làm tên đánh xe. Nhớ tới khi bỏ nhà ra đi, độc thân một mình trốn đi, khi trở về thì chẳng những mang theo lão bà trở về, còn muốn mang cả theo lão trượng nhân về. Chỉ là không biết lão phụ thân khi thấy sẽ nghĩ gì. Hắn tin tưởng lão phụ thân cho dù có hồ đồ đi nữa cũng sẽ không đuổi mình đi. Sự việc trong quá khứ nên cho trôi cùng quá khứ.



Dọc đường đi, Tiểu Ngưu chiếu cố hai phụ thân con rất chu đáo. Đến núi Ngọa Long thì hết thảy đều bình thường, nghĩ rằng bọn thổ phỉ ở đây đều đã bị tiêu diệt hết cả rồi. Không cần phải nói, vị tỷ tỷ lạ mặt kia nhất định là đem cả ổ thổ phỉ lật tung lên. Nhớ tới phong thái cân quắc không nhường tu mi bức người của nàng, Tiểu Ngưu thật là cực kì mong đợi. Nếu nói rằng có cơ hội gặp lại vị cao nhân tỷ tỷ này, hắn nhất định hướng nàng hảo hảo học tập một phen.



Một đường vô sự, cực kỳ thuận lợi tiến về Hàng Châu. Trước khi đến Hàng Châu, Tiểu Ngưu nhớ đến Thất di, Thái Xuân Viên. Nàng không biết như thế nào rồi, có còn ở nhà phụ mẫu không. Vì mình, nàng muốn cắt đứt quan hệ với Mai lão bản, cũng không biết có thành công hay không. Mình lại không thể trực tiếp nhúng tay. Tranh vợ của người khác sẽ gây ra công phẫn, phụ thân mà biết được, chỉ sợ sẽ giận dữ như sấm, có thể đoạn tuyệt quan hệ với mình.



Còn chính mình cũng tự tiện đem hai phụ thân con Lý lão đầu mang về Hàng Châu, nếu phụ thân không đồng ý cho vào nhà thì làm sao bây giờ? Nếu là như vậy, chính mình sẽ thật là mất mặt. Vì để cho thận trọng, không thể trực tiếp mang họ về nhà, mà phải cùng cả nhà thương lượng trước một phen mới được.



Lúc đến Hàng Châu, Tiểu Ngưu tìm một khách sạn để an bài cho hai người. Tiểu Ngưu nói với hai người: "Ta về nhà trước một chuyến, nói qua với phụ mẫu đã, sau đó sẽ trở lại đón hai người."



Lý lão đầu gật đầu nói: "Nên là như vậy mới phải."



Điềm Nữu dặn dò: "Tiểu Ngưu ca, huynh nhanh chóng trở lại, chúng ta chờ huynh."



Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, để lại tất cả số bạc cho hai người để có tiền sử dụng và mua ít áo quần. Xong xuôi mọi chuyện, liền đi về nhà mình.



Dọc đường đi, tim Tiểu Ngưu đập thật nhanh. Nhớ đến chuyện mình có lỗi với kế mẫu và Tiểu Tụ, bây giờ còn điểm áy náy. Còn nữa, tình cảnh lão phụ thân đuổi đánh mình như vẫn hiện trước mắt. Lúc lúc lão nhân hung lên thật là đáng sợ. Lần này phải nhẫn nhịn nhiều. Nói cho cùng, người thức thời không chịu thiệt trước mắt. Ta sẽ không chọc giận ông nữa.



Cho tới khi đến đường nhà mình, Tiểu Ngưu gặp không ít người quen. Người thì nói: "Đây không phải Ngụy công tử đây sao, đã mấy ngày không gặp rồi, đã đi đâu khoái hoạt vậy?" Người khác thì nói: "Ngụy thiếu gia, ngươi càng lớn càng anh tuấn đó. Tương lai nhất định cưới cô nương xinh đẹp nhất thành Hàng Châu."



Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng rất cao hứng, nhất nhất cùng mọi người chào hỏi, tâm tình đang khẩn trương cũng bình tĩnh trở lại. Khi hắn từ xa thấy được bảng hiệu dược điếm của nhà mình, cước bộ cũng chậm lại. Hết thảy đều quen thuộc, đều là phong cách của nhà mình.



Hắn chầm chậm cất bước đến trước dược điếm. Tiểu nhị ở bên trong đã sớm thấy, vội vàng chạy đến kéo tay Tiểu Ngưu, hoan hô: "Thiếu gia nha, người đã trở về rồi thì đừng có rời đi nữa đó nghe, nếu không lão gia chắc là lo lắng chết luôn đó."



Cùng lúc đó, một tiểu mĩ nữ cũng chạy ra, quần áo màu trắng, mặt mũi xinh đẹp, vẻ mặt đầy vui sướng. Nàng chạy đến trước mặt Tiểu Ngưu, nháy đôi mắt đẹp, nói: "Ca ca, muội nhớ huynh muốn chết được." Nói xong lại muốn ôm Tiểu Ngưu, lại vừa nhìn đường, thấy bên cạnh còn có người xem, liền không dám động thủ. Người này chính là muội muội của Tiểu Ngưu, Tiểu Tụ.



Tiểu Ngưu nghe xong rất là cảm động, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Từ Tiểu Tụ nói có thể biết được, nàng không hề oán hận mình rồi. Tiểu Ngưu con mắt cũng đỏ lên, nói: "Ca ca cũng nhớ muội lắm, cũng nhớ ba ba mụ mụ."



Tiểu Tụ chớp mắt cười nói: "Được rồi, ca ca, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi." Vừa nói vừa nắm tay Tiểu Ngưu dắt đi vào trong nhà.



Vừa vào sân trước, Tiểu Ngưu liền hỏi: "Tiểu Tụ này, ba ba mụ mụ có khỏe không? Bọn họ ở đâu rồi mà đều không thấy vậy?"



Tiểu Tụ trả lời: "Ba ba đi theo người ta bàn chuyện làm ăn và đòi tiền, mụ đi mua hàng. Chỉ có muội ở nhà thôi. Bọn họ khỏe thì khỏe, chỉ là mỗi ngày đều nhớ nhung huynh. Mụ mụ thì khỏi phải nói, mỗi ngày đều nhắc về huynh. Về phần ba ba, mặc dù ngoài miệng không nói tới, nhưng trong lòng cũng rất nôn nóng đó. Gần đây thường xuyên ngẩn người, ăn cơm cũng ít lại. Còn âm thầm sai người ở bên ngoài tìm kiếm huynh nữa."



Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng chua xót, nói: "Ta không phải là đứa hảo nhi tử của ông."




Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Đã ở rất lâu rồi đó."



Tiểu Tụ ra khỏi cửa, quay đầu lại, lè cái lưỡi, nói: "Sau này muội phải chú ý mới được, tận lực giảm bớt thời gian lưu lại trong phòng của huynh. Muội biết, ca ca là một kẻ dâm đãng." Vừa nói xong, không đợi Tiểu Ngưu trợn mắt, Tiểu Tụ đã chạy khỏi như một ngọn gió.



Tiểu Ngưu không phòng suy tư, hồi tưởng lại những nét giận dữ lẫn tươi cười của Tiểu Tụ, cảm giác vô cùng tốt. Đừng có thấy nàng chưa lớn, nhưng nàng lại biểu hiện một phong phong của mỹ nữ, cũng đủ khiến Tiểu Ngưu say mê.



Tiểu Tụ mặt dù vẫn kém so với Nguyệt Ảnh, không có vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng có đủ tư cách cùng ganh đua với Nguyệt Lâm và Điềm Nữu. Chỉ là mỗi người mỗi có đặc điểm, rất khó phân cao thấp.



Đêm nay, Tiểu Ngưu hồi tưởng lại những đem ngũ cùng mỹ nữ.



Lúc còn mơ màng, Tiểu Ngưu cảm giác được có một thân thể ấm áp dựa sát vào người mình. Hắn hoảng hốt tỉnh lại. Thân thể đó vừa mượt mà vừa mềm mại, làm hắn liên tưởng tới con mới được bắt lên. Đồng thời lại có một mùi hương khiến người ta phải phạm tội. Tiểu Ngưu bỗng dưng cả kinh, đây là mùi hương của nữ nhân, rất thân quen. Hắn có điểm hoài nghi, cái này có phải là đang nằm mộng không.



Cái thân thể đẹp đẽ này vẫn dán chặt vào hắn, lại còn cố ý vặn vẹo cái eo, khiến cho Tiểu Ngưu càng rõ ràng là đối phương đang dùng những hấp dẫn của nữ nhân. Tiểu Ngưu nhất một tay lên, rồi sờ lên cái lưng của đối phương, thật là trơn mượt, đúng là thượng đẳng, nếu nói theo sách thì giống như cục mỡ đông.



Tiểu Ngưu hít một hơi thật sâu, biết mình không phải là nằm mơ, liền to gan hỏi một câu: "Là ai, có phải là đã nhầm phòng rồi không? Đây là phòng của Ngụy Tiểu Ngưu ta. Nếu vào nhầm, bây giờ rời khỏi vẫn còn kịp." Miệng thì nói vậy, nhưng tay thì không như thế, vẫn cứ hoạt động ở trên bờ vài của người ta.



Đối phương rất không vui, khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Tiểu Ngưu chỉ bằng một tiếng hừ nhẹ đó, đã biết đối phương là ai rồi, hơn nữ đối phương có một bộ ngực rất lớn, khiến chính mình rất thích thú. Mà người sở hữu bộ ngực như vậy chỉ có một.



Tiểu Ngưu thử thăm dò hỏi: "Là sư nương phải không? Ta có phải đang nằm mơ không vậy."



Đối phương quàng cổ Tiểu Ngưu, cắn nhẹ cái lỗi tai của Tiểu Ngưu, sẵn giọng: "Ngươi thật là người phụ bạc, lại muốn bỏ ta, muốn trốn khỏi ư, vậy có tiện nghi không. Ta nghĩ muốn tìm ngươi, thì lại trốn trong cái động. Làm ta phải thu xếp rời khỏi hắn." Vừa nói xong, đã khiến cho Tiểu Ngưu kiến thức được sư nương lợi hại như thế nào. Vì lúc trước, hắn chỉ nghĩ sư nương giống như kế một là một nữ nhân đoan trang hiền thục. Xem ra đó chỉ là một phần của nàng mà thôi.



Nghĩ đến đối phương trách móc, Tiểu Ngưu thầm kêu to oan uổng. Tiểu Ngưu bên cạnh vừa vuốt ve cái lưng của sư nương, vừa nói: "Sư nương, cái này là lỗi của ta sao? Ta nhớ rất rõ là chính người đã đuổi ta đi. Cũng không phải là ta muốn đi. Ta trong lòng luôn muốn cùng với người suốt ngày suốt đêm, cả một cuộc đời.



Sư nương hừ một tiếng, tay đặt ở cái đũng quẫn của Tiểu Ngư, nhẹ nhàng xoa cái cây bổng tử của Tiểu Ngưu, nói: "Ngươi đúng là tên quỷ lừa gạt. Ta không tin. Ngươi nếu không phải là kẻ phụ bạc, vậy tại sao lại lưu tình ở khắp nơi, lại còn tìm thêm nữ nhân nữa."



Tiểu Ngưu lúc này a lên một tiếng, rồi nói: "Lời này là từ đâu có vậy? Sau khi ta rồi khỏi, ta luôn làm một vị quân tử mà."



Sư nương dùng sức bóp chặt cái cây bổng của Tiểu Ngưu một chút, khiến hắn nhíu mày, vội hô lên: "Sư nương, nữ nhân tốt của ta, hạ thủ lưu tình, đừng làm hại cả đời ta. Tiểu Ngưu ta nói cho cùng, hạnh phúc cùng là do cái ngoạn ý đó."



Sư nương cười lạnh lùng: "Tiểu Ngưu, ngươi đừng có lừa dối nữa. Việc giữa ngươi và Thất di ta biết rất rõ, cũng đã từng ngủ với nhau nữa. Còn nữa, ngươi lại còn dẫn thêm Điềm Nữu đến ở khách sạn. Ta cũng biết."



Tiểu Ngưu a một tiếng, thất kinh hỏi: "Sao biết được?"



Sư nương trầm ngâm nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại háo sắc vậy? Sau lưng là làm bậy."



Tình huống như vậy khiến cho Tiểu Ngưu thật không còn biện pháp nào, chỉ có lớn mật làm càn. Tiểu Ngưu nói lớn hơn: "Ai bảo nàng đuổi ta đi làm chi? Nếu không đuổi thì sẽ không có việc này đâu? Còn nữa nha, nàng cũng không phải lão bà của ta. Nếu là lão bà của ta, ta còn có thể nói chuyện. Bây giờ chỉ sợ không còn tư cách quản ta nữa rồi."



Nói xong, sư nương một hồi lâu không liên tiếng, tay cầm cây bổng cũng không có rút lại. Mặc dù nàng không nói lời nào, Tiểu Ngưu có thể cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy. Tiểu Ngưu biết nàng đang có nén khóc, trong lòng không nỡ, liền nói: "Sư nương, xin lỗi. Ta đã nói quá rồi. Nhưng ta thật sự thích. Ta tìm nữ nhân khác, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Ta thừa nhận ta là đồ háo sắc. Ta nếu không có háo sắc, cũng không có tiếp xúc với nàng. Còn nữa, ta tưởng rằng cả đời này không còn gặp được nàng. Cho dù có gặp lại, nàng cũng không để ý đến ta. Bởi vậy ta mới tự cho phép ta làm thế. Đừng giận ta nữa được không? Lúc ta rời khỏi, chưa bao giờ lại không nhớ đến nàng. Nàng là nữ nhân mà khiến ta mê mẩn nhất trong số những người từng tiếp xúc qua."



Sư nương đột nhiên cuồng hôn Tiểu Ngưu, cũng không quên nói: "Cái tên tiểu bại hoại này, ngươi không biết rằng, lúc ngươi rồi khỏi, ta luôn lo lắng cho ngươi. Dọc dường đi, ta đều theo sát ngươi, sợ ngươi gặp phải bất trắc. Đêm đó, không cần lời nói của người kia, ta cũng sẽ cứu ngươi. Lúc ấy ta thấy ngươi thân cận với cô nương khác, ta thật sự rất tức giận, cố y cho ngươi nếm một chút đau khổ. Ta cũng vẫn tiếp tục theo ngươi, cùng về đến nhà của ngươi. Nghe nói ngươi muốn lấy Điềm Nữu làm lão bà, ta thật sự không chịu được. Mới vừa rồi tại khách sạn đó, ta thật muốn giết chết nàng ta. Nhưng lại sợ ngươi thương tâm, nên không có động đến nàng ta. Ta liền chạy đến gặp ngươi, đặc biệt là muốn hỏi ngươi, ngươi muốn ta hay là muốn nàng ta."



Tiểu Ngưu giờ mới hiểu được vì sao sư nương chuyện gì cũng biết. Cảm động vì nàng vẫn đi theo ta, ta so với một con người chết cũng không bằng. Cái này thật đúng, ta dù có tinh minh cũng không thể nào phát hiện ra nàng. Nàng đúng là một người phi thường, có được pháp thuật. Ta là phàm nhân, sao có thể cùng nàng so sánh được.



Chuyện của sư nương khiến cho Tiểu Ngưu bối rối. Tiểu Ngưu thở dài mấy hơi, bàn tay vẫn ôm lấy cái mông của sư nương. Khi sư nương tiến đến giường của Tiểu Ngưu, rõ ràng là, nàng rất muốn cùng Tiểu Ngưu làm cái gì đó.



Tiểu Ngưu suy nghĩ để trả lời câu hỏi của sư nương. Sư nương không kiên nhân được, nói: "Ngươi nói nhanh. Nếu ngươi muốn nàng ta, ta cũng không trì hoãn việc tốt của ngươi. Ta sẽ lập tức rời khỏi." Vừa nói, còn nghĩ là đẩy cái tay hư hỏng của Tiểu Ngưu ra.



Tiểu Ngưu cười hì hì: "Sư nương, chúng ta ly khai vài ngày. Để ta suy nghĩ như thế nào. Bây giờ thì để ta ăn no đã, sau đó rồi trả lời có được không?"



Sư nương không chút do dự nói: "Không được. Bây giờ phải trả lời."



Tiểu Ngưu ầm ừ hai tiếng, rồi nói: "Cá và chân gấu, ta đều muốn cả."



Sư nương mặt nghiêm lại: "Không được, vậy là ngươi quá tham làm rồi? Ta không thể lừa dối Điềm Nữu như với Nguyệt Lâm được. Hôm nay ngươi chỉ có thể chọn một người. Có nàng thì không có ta, có thì không có nàng."



Tiểu Ngưu thở một hơi dài: "Nếu bức ta như vậy, vậy ta căn bản không cần trả lời. Nếu nàng bắt ta phải chọn, ta không thể chọn."



Sư nương nghe xong, cảm thấy xót xa, hỏi: "Tại sao?"



Tiểu Ngưu cười cười, đáp: "Sư nương, cái này là đầu của ngốc tử không phải là kẻ đáng khinh, rõ không? Ta không chọn, cũng không phải nói rằng ta không thích, cũng không phải nói rằng ta thích. Nguyên nhân lớn nhất chính là trong nhà cần có lão công."



Những từ này nói ra đã đánh vào điều ép buộc của sư nương. Vô luân là sư nương giải thích như thế nào cũng không được. Bởi vậy nàng chỉ còn cách là trầm mặc. Sư nương tỉnh lại sau chốc lát, nói: "Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi thích ta nhiều, hay là thích nàng ta nhiều hơn."



Tiểu Ngưu nghe xong, cười cười: "Cái này cũng cần phải hỏi sao. Nên biết, chúng ta cũng đã từng có quan hệ phu thê." Vừa nói, Tiểu Ngưu nghiêng người đem sư nương đặt dưới thân, vuốt ve khuôn mặt của nàng, rồi hôn lên đó. Hạ thân sớm đã cứng lên, cũng đặt gần nơi mẫn cảm của sư nương. Dục hỏa của sư nương đang bị đốt nóng lên, nhưng nàng không có chủ động.



Tiểu Ngưu biết cần phải xé cái mặt nạ bề ngoài của sư nương. Bởi vậy hắn không có hấp tấp, mà từ từ hôn nàng, vuốt ve nàng. Được một lúc, Tiểu Ngưu hôn cái miệng của sư nương, triển khai những kỷ xảo của mình, tận tình trêu chọc xuân tâm nhộn nhạo của sư nương. Hắn đầu tiên là môi hôn môi, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của nàng. Tiếp đó, là đưa lưỡi ra liếm xung quanh, sau cùng là đưa cái lưỡi nhập vời trong miệng của sư nương, làm loạn trong đó. Sư nương nào có nhịn được câu dẫn của hắn, huống chi xuân tình đã sớm động, vì vậy, cũng đem cái lưỡi của mình đáp trả lai, cùng hắn hưởng thụ đồng thời sự sung sướng của nam nữ. Sư nương khi động tình, thì như một ngọn lửa cháy phừng phựt. Nàng từ lúc Tiểu Ngưu rời khỏi, đã không có thưởng quan nhục vị. Thân thể của nàng bị Tiểu Ngưu khêu gợi, đã phát nóng như ngọn lửa đang thiêu đốt của một vùng thảo nguyên.



Cánh tay của nàng quấn lấy Tiểu Ngưu, như thể sợ hắn đột nhiên rút lui. Hai chân của nàng cũng giữ lấy cái mông của Tiểu Ngưu. Còn cái eo thì không ngừng uốn éo, không thể che dấn biểu hiện là nữ nhân cần sự ấm áp.



Mặc dù hai người đang thân thiết trong màn đêm. Mặc dù Tiểu Ngưu không nhìn thấy được khuôn mặt ửng đỏ của sư nương tuyệt sắc. Mặc dù hắn không thấy được sư nương đã ẩm ướt. Nhưng hắn cảm thấy nàng vô cùng nhiệt tình. Có thể thấy nàng đối với nam nhân có một loại dụ dộ trí mạng. Sư nương nhiệt hỏa bùng bùng, như con bướm đêm bay vào ngọn lửa. Vì để phóng thích dục hỏa của mình, Tiểu Ngưu của không để ý gì hết.



Nhưng chỉ sau một hồi công phu, sư nương đã ra rất nhiều. Tiểu Ngưu rất hưng phấn. Hắn trước tiên là từ cởi quần áo ra, sau đó nằm ở phía dưới của sư nương, không ngừng hành động, như một lữ khách đã khát nước nhiều ngày. Cái này chính là điều mà sư nương cần trong cuộc sống. Nếu không phải sợ khiến cho người nhà của Tiểu Ngưu chú ý, nàng đã sớm hét to, muốn cho mọi người trong thành Hàng Châu này đều nghe được. Nhưng hiện giờ thì không thể hét to, mà chỉ có thể rên rỉ và thở gấp, chỉ có thể vặn vẹo cái eo và mông không ngừng, cũng như tận hưởng hương vị mất hồn như vậy.



"Tiểu Ngưu, ngươi buông tha cho ta đi. Ta bị ngươi làm phát điên rồi. Cái chỗ đó của sư nương không phải là thức ăn, là nước cho ngươi đâu. Buông tha ta đi." Sư nương bắt đầu cầu xin tha thứ.



Tiểu Ngưu tự nhiên sẽ không bỏ qua nàng. Hắn ngẩng đầu cười hai tiếng, rồi nói: "Sư nương ta vẫn còn chưa đủ, chưa thỏa mãn. Nếu yêu ta, sẽ để ta." Nói xong, Tiểu Ngưu đứng dậy, chuyển thân người, rồi tiếp tục tấn công cái nơi hấp dẫn ở giữa hai đùi của sư nương.



Như thế, cái cây bổng của Tiểu Ngưu đã ở ngay trước mặt của sư nương. Nàng mơ hồ có thể thấy được cái bóng của nó. Cái mùi quen thuộc khiến sư nương vui mừng không ngừng. Hồi tưởng lại những lần cái cây này đã cho mình biết bao điều tốt lành. Tâm của sư nương đập mạnh thêm.



Hơn nữa đã nhiều ngày đau khổ vì tư tương, sư nương còn có thể đè nén nó nữa hay sao? Nàng đã quyết định, đêm nay phải là phóng đãng một phen, trở thành một dâm phụ tiêu chuẩn, để khiến cho tiểu nam nhân này cả đời không thể rời xa mình, không bao giờ bỏ đi.



Vì vậy, hai tay của sư nương cùng chơi đùa với nó một hồi, sau đó lại hé miệng, đưa cái đầu lưỡi thơm tho ra. Nàng ý định sẽ dùng một phương thức khác để chinh phục Tiểu Ngưu, cũng để khiến tiểu nam nhân này biết rằng, mình đối với hắn là thật lòng. Sẽ không có nam nhân thứ hai có được tình yêu chân thật này.