Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 28 : Khuynh thuật
Ngày đăng: 05:03 20/04/20
Vân Phương quận chúa nói: "Gã đó trông bề ngoài thì có vẻ tài cán nhưng mồm miệng thật chẳng ra gì."
Tiểu Ngưu tiếp lời: "Vậy nhất định là hắn đã có lời nói mạo phạm quận chúa rồi. Không biết hắn đã nói hươu nói vượn những gì?"
Quận chúa căm hận đáp: "Cứ nhắc tới việc này ta lại rất không thoải mái. Nếu như gã đó ở trước mặt ta, ta không băm nhừ hắn ra không xong."
Tiểu Ngưu phụ hoạ nói: "Gã này thật quá đáng ghét, uổng công lớn đến ngần đó."
Ánh mắt quận chúa sáng bừng ngắm nghía Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi cũng quen biết hắn sao? Hắn cũng đắc tội với ngươi à?"
Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Ngưu vỗ đùi một cái ra vẻ giận dữ nói: "Gã đó thật chẳng ra gì. Nhà ta mở một hiệu thuốc ở Hàng Châu. Có một lần hắn bị thương vì chó cắn, đến hiệu nhà ta để bốc thuốc nhưng lại không đưa tiền. Ta liền cãi nhau với hắn, hắn nói cái gì mà hiện giờ không có tiền, sau này mới có thể trả được. Ta không để cho hắn đi, hắn lại muốn lấy mạng ta. Cha ta có lòng tốt mới thả cho hắn đi. Sau chuyện đó mới nói với ta, coi như là một con chó đáng thương rơi xuống nước đi."
Nói đến đó Tiểu Ngưu nhịn không nổi cười hăng hắc. Quận chúa nghe xong cũng cảm thấy có hứng thú, cười lên khanh khách, sau đó hỏi: "Lời của ngươi là thật à?"
Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Sao lại không thật chứ? Nếu như cô không tin, sau này gặp lại Mạnh Tử Hùng tự mình hỏi hắn là được rồi. Chỉ sợ tên đó giữ thể diện không chịu thừa nhận thôi. Nhưng trên đùi hắn còn có vết chó cắn đó."
Quận chúa ồ lên hai tiếng, nói: "Chuyện này hắn cũng làm được sao? Có cơ hội thế nào cũng phải nói một câu với sư muội hắn."
Vừa nhắc đến Đàm Nguyệt Ảnh, trong lòng Tiểu Ngưu lại rung động, không nói được là cảm giác gì, là cảm giác vừa yêu vừa giận, vừa nhớ lại vừa hận. Rõ ràng là mỹ nhân mình thích, lại cứ khăng khăng đòi gả cho tên vô lại kia. Nhưng có cách nào chứ, họ mới là vợ chồng chưa cưới, khi mình còn chưa quen biết Nguyệt Ảnh, người ta đã có quan hệ đó rồi.
Dù bây giờ đã nắm trong tay chuyện Mạnh Tử Hùng làm ác nhưng không thể tuỳ tiện lãng phí được. Đợi ta gặp được Nguyệt Ảnh, không cho Mạnh Tử Hùng ngươi chịu chút vu khống không được. Tiểu tử nhà ngươi cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, đâu có dễ dàng như vậy. Ta không thể không chia rẽ các người.
Quận chúa thấy Tiểu Ngưu đột nhiên không nói gì lại hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có gì không ổn à?"
Tiểu Ngưu xua xua tay, mỉm cười nói: "Không có gì, không có gì, ta chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Không ngờ đệ tử danh môn chính phái cũng là cái loại này. Nhìn hành vi của hắn, phải gia nhập tà phái mới đúng. Đúng rồi, cô còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc tiểu tử đó vì sao lại đắc tội với cô đó."
Quận chúa trầm ngâm một lát rồi nói: "Đó đã là chuyện năm ngoái rồi. Có một lần, Mạnh Tử Hùng cùng các sư huynh của hắn tới tham gia hôn lễ của một vị đệ tử tục gia Thiếu Lâm. Ta cùng các sư tỷ cũng tới, ở đó, khi hắn vừa nhìn thấy ta, ánh mắt đã ngây dại rồi. Không nghĩ đến trong tiệc cưới, sau khi uống chút rượu vào lại thầm thì nói hươu nói vượn với các sư huynh đệ của hắn, vừa hay bị người khác nghe thấy liền nói cho ta. Ta vô cùng tức giận muốn quyết đấu với hắn. Nói đến gã đó thật phí lời, không làm thịt hắn, trong lòng ta không sảng khoái."
Vừa nói, hơi thở vừa trở nên gấp gáp.
Tiểu Ngưu vội vàng an ủi: "Quận chúa, cô cần gì phải không vui chứ, cái loại nam nhân rác rưởi đó không đáng để tức giận."
Dứt lời hắn vừa kéo ghế lại gần một chút. Hắn nhận ra ấn tượng của vị quận chúa mới quen biết này đối với mình cũng không tệ lắm.
Quận chúa cắn cắn bờ môi đỏ mọng, kể tiếp: "Hôm đó nếu không phải kiêng nể hôn lễ của người ta, ta đã đánh nhau với hắn rồi. Ta vốn định đợi hôn lễ kết thúc sẽ giáo huấn hắn một cách tử tế. Nào ngờ, sau khi kết thúc hôn lễ lại không thấy đâu nữa, hắn đã sớm rời đi rồi. Cũng chẳng biết có phải sợ ta tìm hắn tính sổ hay không."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng cao hứng, lại hỏi: "Vậy cô cứ bỏ qua cho tên đó như vậy sao?"
Quận chúa trả lời: "Đương nhiên là không rồi. Vào một ngày sau đó mấy tháng, ta thường xuyên lượn lờ quanh Lao Sơn, cuối cùng hắn cũng bị ta tìm được. Lúc ấy hắn đang xuống núi mua cái gì đó, bị ta chặn ngay trước mặt. Ta không nói hai lời đã đánh nhau với hắn. Hắn một bên đánh một bên xin lỗi ta, ta cũng chẳng để ý, chỉ muốn giết hắn mà thôi. Bản lãnh của tên đó cũng khá, đánh với ta hơn ngàn hiệp còn chưa bại. Trong khi ta đang càng lúc càng chiếm thượng phong, sư huynh Tần Viễn của hắn lại tới. Hai người đánh một mình ta, tất nhiên ta không chiếm được tiện nghi, chỉ đành thối lui."
Tiểu Ngưu mắng: "Cái tên quỷ xấu xa này, lại làm chuyện tồi tệ như vậy. Chả trách đã già đầu rồi còn chưa có lão bà."
Quận chúa kỳ quái hỏi: "Ngươi cũng quen biết Tần Viễn sao?"
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Mới gặp qua vài lần, cũng không quá thân thiết."
Quận chúa bình tĩnh nói: "Thực lòng mà nói, con người tên Tần Viễn đó so với Mạnh Tử Hùng còn khá hơn nhiều, ít nhất cũng xem như là một người tốt."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, Tần Viễn có được coi là người tốt hay không còn chưa xác định. Nhìn từ góc độ của mình, hắn cũng chả phải người tốt. Mặc dù hắn không có làm gì ác, nhưng ai bảo hắn tranh giành Nguyệt Lâm với ta chứ. Chỉ căn cứ vào việc này, Tiểu Ngưu ta đã nói hắn chẳng phải người tốt rồi.
Tiểu Ngưu nói: "Cô nói tiếp đi, ta còn chưa nghe hết mà."
Quận chúa tiếp lời: "Từ sau lần giết hắn không thành đó, ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội tiếp theo. Lần này ta lại tới chân núi Lao Sơn xem có thể đợi hắn hay không. Vừa hay, hắn ra ngoài tìm sư muội liền bị ta theo sát. Lần này ta cũng không trực tiếp đánh nhau với hắn, mà trước tiên đánh động hắn, để hắn ra ngoài thành tìm ta, nếu không hắn phải tự gánh lấy hậu quả. Chuyện còn lại ngươi cũng đã biết rồi, không cần ta kể tường tận nữa. Thật không ngờ hắn chẳng những muốn giết ta, lại còn muốn làm nhục ta. Đại cừu này ta nhất định phải báo, nhất quyết không để yên cho hắn."
Tiểu Ngưu cười ha hả, nói: "Nếu cô muốn báo thù, vậy thì quá dễ dàng rồi. Cô vẫn muốn tự mình ra tay chứ?"
Quận chúa nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, hắn cảm thấy hương khí phả vào mặt, cảm giác thật tuyệt, trong lòng cũng thấy hơi ngứa ngáy. Quận chúa hỏi: "Ngươi lại có phương pháp báo thù gì hay ho à."
Tiểu Ngưu cười hăng hắc nói: "Biện pháp báo thù ư, mở miệng một cái là có mà, chẳng những dễ dàng lại còn rất hả giận nữa."
Quận chúa vui vẻ hỏi: "Ngươi mau nói xem, ta tại sao lại không nghĩ tới chứ?"
Tiểu Ngưu nghiêm túc trả lời: "Cô không phải là nữ nhi của vương gia sao? Cô có thể dùng điều kiện này để nghĩ chủ ý mà"
Vừa nói Tiểu Ngưu vừa cười với quận chúa đầy thâm ý.
Quận chúa vừa nghe liền minh bạch, Tiểu Ngưu là muốn nàng chưng ra vương bài lão gia. Quận chúa nhíu mày, nói: "Mặc dù ta là nữ nhi của vương gia, nhưng ta không muốn báo thù như vậy. Ta muốn trút giận bằng chính khả năng của mình, báo thù như vậy mới có thể diện chứ."
Tiểu Ngưu nói: "Cô thật có cá tính. Chỉ cần có thể đạt mục đích là được, cớ sao phải quan tâm là thủ đoạn gì cơ chứ?"
Quận chúa tỏ vẻ kiên quyết nói: "Đó là tính cách của ta, làm người nhất định phải quang minh chính đại, không nên để người ta bàn tán."
Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói: "Cách sống của cô khiến ta rất bội phục. Đáng tiếc, điểm này ta không làm được. Đúng rồi, nói cả nửa ngày trời, cô vẫn chưa cho ta biết, tiểu tử đó tới cùng đã nói hươu nói vượn cái gì. Ta vẫn còn mờ mịt cả đầu."
Quận chúa cắn môi một chút, nói: "Gã đó nói với các sư huynh đệ của hắn, xét tướng mạo, ta so với sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của hắn kém hơn rất nhiều, làm tiểu lão bà của hắn cũng không xứng."
Nói đến đó, sắc mặt quận chúa cũng biến đổi.
Tiểu Ngưu nghe xong phẫn nộ mắng: "Con bà nó, vậy chẳng phải là bôi bác người khác sao? Hắn là cái thá gì? Ta thấy dù hắn có biến thành thái giám cũng không xứng rửa bồn cầu cho cô."
Tiểu Ngưu phẫn nộ tuyệt đối không hoàn toàn vì bất bình thay cho quận chúa mà chủ yếu là vì liên quan đến Nguyệt Ảnh.
Quận chúa nói: "Ngay cả ngươi nghe thấy cũng phản cảm, huống chi ta lại là người bị hại. Ta tìm hắn báo thù cũng là phải mà."
Tiểu Ngưu bày tỏ: "Chuyện báo thù, cứ để từ từ đã, không thể lỗ mãng được. Đối phó với tiểu tử này, nhất định phải bàn bạc kế sách. Nếu một đao giết chết hắn, vậy cũng quá tiện nghi cho hắn rồi. Cần phải từ từ hành hạ hắn, để hắn thống khổ mới đúng."
Đôi mắt quận chúa xoay chuyển, nói: "Ngươi nghĩ còn chu đáo hơn ta nữa, vậy ngươi thấy ta nên làm như thế nào?"
Tiểu Ngưu chớp mắt một cái, hỏi: "Cô nói tên Mạnh Tử Hùng này có nhược điểm trí mệnh gì?"
Quận chúa suy nghĩ rồi nói: "Điều này cũng không rõ lắm, chỉ biết người hắn yêu nhất chính là sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của hắn."
Tiểu Ngưu dùng sức vỗ tay một phát, nói: "Vậy thì được rồi, đả kích Mạnh Tử Hùng cần phải suy tính từ Nguyệt Ảnh."
Quận chúa lại hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Tiểu Ngưu đứng khỏi ghế, tới gần quận chúa nhẹ giọng nói: "Ta có một chủ ý, không biết có cao minh hay không."
Quận chúa nói: "Ngươi nói thử xem."
Tiểu Ngưu oai phong lẫm liệt nói: "Nếu muốn đả kích hắn, biện pháp tốt nhất chính là chia rẽ mối quan hệ giữa Mạnh Tử Hùng và Đàm Nguyệt Ảnh. Khiến Đàm Nguyệt Ảnh chủ động yêu cầu từ hôn, chủ động li khai hắn. Nếu như Nguyệt Ảnh rời khỏi Mạnh Tử Hùng, hắc hắc, hắn sẽ như thế nào?"
Quận chúa lắc đầu nói: "Đâu chỉ là mắng ta. Ông từ trước tới nay rất thương ta, lần này bởi vì ta cố chấp, cha thiếu chút nữa đã động thủ đánh ta. Dưới sự khuyên nhủ của kế mẫu, phụ thân liền giam ta lại. Ông biết võ công ta không tồi, sai mấy vị cao thủ canh giữ ngoài cửa. Nhưng mà ông ta không biết, ta ngoại trừ võ công ra lại còn có pháp thuật nữa. Phòng ốc trong nhà sao có thể giam giữ ta được chứ. Ngay tối hôm ấy, ta dùng thuật độn thổ trốn khỏi phòng, còn mang theo một con ngựa tốt từ nhà ra. Cha ta muốn bắt ta, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Hiện giờ ông còn không biết nữ nhi của mình có bản lĩnh lớn thế nào."
Nói đến đó, quận chúa lộ ra ánh mắt đắc ý, nhưng tuyệt chẳng có vẻ gì là vui mừng.
Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Xem ra, tạm thời cô không thể về nhà được, đợi sau khi cha cô nguôi giận mới có thể về được."
Quận chúa ài một tiếng, nói: "Ông ấy nguôi giận thì có thể làm gì chứ? Ta trở về cũng không vui vẻ gì. Ta thực sự lo sợ người ta thích lại không có dũng khí tới cưới ta lần nữa. Ta thật sự hâm mộ ngươi, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, chẳng có chút ưu sầu. Ta thực sự không thể sống thoải mái như ngươi được."
Tiểu Ngưu nhếch miệng cười, nói: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cô còn chưa trông thấy lúc ta xị mặt ra đâu. Thời gian ta buồn phiền cũng rất nhiều. Chỉ có điều, nỗi buồn của ta đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh. Sau này cô hiểu rõ ta rồi thì sẽ biết."
Quận chúa nhìn phương xa trong chốc lát, rồi quay mặt về phía Tiểu Ngưu, nói: "Mặc dù chúng ta ở chung rất ngắn, ta đã coi ngươi là một bằng hữu tốt của ta."
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Ta cũng như vậy, ta cho rằng cô rất ưu tú. Ta rất hi vọng sau này có thể chóng gặp lại cô. Thật không biết khi nhớ cô, phải đến đâu để tìm cô đây?"
Quận chúa miễn cưỡng cười, nói: "Nếu như có duyên, chúng ta tự nhiên sẽ gặp lại. Được rồi, ta không nói thêm với ngươi nữa, ta phải đi rồi."
Nói xong nhảy lên ngựa, vẫy vẫy tay về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng vẫy vẫy tay, cuối cùng nói: "Quận chúa, việc gì cũng chỉ cần nỗ lực, cho dù không đạt được mục đích cũng không nên u sầu. Phải tin tưởng vào năng lực của mình, tin tưởng sau này mình sẽ có cuộc sống tốt hơn."
Quận chúa nói được một tiếng, sau khi chạy được vài bước, lại quay đầu nói: "Đợi lần sau khi ngươi gặp ta, có thể ta đã ở cùng chỗ với hắn rồi. Lúc đó ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau, ta nhất định cho ngươi biết, ngươi kém hắn bao nhiêu."
Tiểu Ngưu chớp mắt cười nói: "Ta chờ đợi ngày đó."
Quận chúa cười cười, quất ngựa chạy đi. Nhìn về phía thân ảnh uy phong và ưu mỹ của quận chúa, trong lòng Tiểu Ngưu có một loại cảm giác vô cùng mất mát. Hắn thật sự không biết khi nào mới có thể gặp lại vị mỹ nữ này.
Rất nhanh, hoàng hôn ngày hôm đó, Tiểu Ngưu đã đi tới phụ cận Lao Sơn. Hắn dừng ngựa lại, nhìn toà núi lớn mà hắn trông chờ đã lâu. Trên ngọn núi này có ba vị mỹ nữ khiến hắn ngày đêm tưởng nhớ. Nghĩ đến sắp gặp mặt các nàng, trái tim Tiểu Ngưu cũng muốn nhảy từ trong bụng ra ngoài.
Hắn cũng không có lập tức thượng sơn mà trước hết tìm một nhà khách điếm ở lại. Trong lòng hắn tính toán ngày mau phải mặc y phục gì, dùng phương thức nào để thượng sơn. Vừa ăn xong bữa tối, Tiểu Ngưu liền bắt đầu nghĩ đến vấn đề này. Nơi đó chính là nơi mình vẫn muốn học nghệ. Vị chưởng môn bị mình cho đội nón xanh kia không biết là người như thế nào, ai biết lão có thu nhận ta hay không đây?
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn còn rất có hứng thú ra ngoài dạo phố, hít không khí ở nơi này một cái, dường như hắn đã ngửi thấy hương khí trên người mấy vị mỹ nữ kia. Nhớ tới duyên phận không như bình thường với các nàng, Tiểu Ngưu thật muốn mê say. Hắn hứng thú nhất chính là Nguyệt Ảnh. Đó tuyệt đối không phải bởi vì nàng là người đẹp nhất, cũng không phải là người có tình cảm sâu sắc nhất với mình. Mà nguyên nhân chủ yếu nhất cũng chỉ vì hai nàng kia đều đã có được, chỉ có vị mỹ nữ này là chưa chiếm được, tất nhiên giá trị càng cao rồi.
Trở về khách điếm, Tiểu Ngưu tự nhốt mình trong phòng, suy nghĩ tâm sự một mình. Hắn thầm nghĩ, sáng mai thượng sơn có tốt hay không? Nếu sáng mai thượng sơn, ta cần phải mua lễ vật gì đây? Cũng không biết đại thọ của vị chưởng môn đó đã qua hay chưa.
Nghĩ đến cả nửa ngày cũng không có được kết quả hài lòng. Tiểu Ngưu nhàn rỗi không có việc gì, liền đẩy cửa sổ ra, nhìn lên bầu trời đầy sao đang nhấp nháy. Tiểu Ngưu không không kìm chế được lại nhớ tới quê nhà. Rất tự nhiên cũng nghĩ đến người nhà, như lão ba, kế mẫu, còn có Tiểu Tụ và Điềm Nữu các nàng, đều khiến mình nhớ nhung vô hạn.
Sau chốc lát, Tiểu Ngưu liền tắt đèn chui vào trong chăn đi ngủ. Hắn còn chưa có ngủ được, liền nghe thấy cửa sổ vang lên phanh phanh phanh, thanh âm tuy không lớn nhưng rất rõ ràng.
Tiểu Ngưu choàng dậy, ngước đầu hỏi: "Ai đó?"
Một thanh âm trả lời: "Ta là Giang Nguyệt Lâm, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"
Trái tim Tiểu Ngưu rung động, trước mắt lập tức hiện ra khuôn mặt xinh tươi của Nguyệt Lâm. Không sai, thanh âm kia chính là nàng, trong dịu dàng lại lộ ra nóng bỏng.
Tiểu Ngưu mừng rỡ vô cùng, hớn hở nhảy xuống giường, nói: "Ta tới ngay."
Vừa nói vừa đẩy cửa sổ ra. Một bóng người vọt vào hạ trên sàn nhà nhẹ nhàng như chim én. Chẳng đợi hắn thắp đèn, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong lòng hắn.
Tiểu Ngưu rất kích động, ôm nàng thật chặt, nói: "Nàng khiến ta nhớ chết đi được, ta thật muốn lập tức trông thấy nàng. Tại sao nàng biết ta đã tới nơi này?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Ngươi vừa đến phụ cận Lao Sơn, người của chúng ta đã phát hiện ra bóng dáng ngươi. Sư nương nghe nói ngươi đã tới, cao hứng đến nỗi mặt mày hớn hở, thiếu chút nữa đã tự mình tới. Nhưng vì hôm nay có sư phụ ở bên, người thật sự không thoát thân được liền bảo ta tới gặp ngươi trước, cũng đem những lời cần nói nói cho ngươi nghe."
Tiểu Ngưu cười, nói: "Không nghĩ tới tin tức của Lao Sơn phái lại nhanh chóng như vậy. Ta còn đang nghĩ sáng mai lên núi như thế nào đây. Nàng tới thật quá tốt rồi, có thể dạy ta chút ít kiến thức."
Vừa nói, Tiểu Ngưu buông Nguyệt Lâm ra,
Dưới ánh nến, Nguyệt Lâm mặc một bộ trang phục màu đen, ngực cao eo nhỏ, thân hình kích thích. Khuôn mặt kia vẫn kiều diễm như vậy, thanh xuân như vậy. Đối mắt lộ ra nhu tình cùng vui sướng. Thật vậy, gặp mặt người trong lòng, tâm tình có thể không vui sao.
Tiểu Ngưu sánh vai ngồi bên giường cùng với nàng, nói: "Giang tỷ tỷ, sư nương bảo nàng tới làm gì? Có dặn dò nàng phải bồi tiếp ta ngủ hay không?"
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét đi quét lại trên người Nguyệt Lâm, đầy vẻ háo sắc.
Nguyệt Lâm đẩy tay Tiểu Ngưu ra, nói: "Biến đi, vừa mới gặp mắt đã không nói gì hay ho. Sau này ngươi lên núi rồi, phải quy củ một chút. Nơi đó không thể tuỳ tiện như bên ngoài đâu, môn quy ở đó rất nghiêm khắc đấy."
Tiểu Ngưu nắm chặt lấy tay nàng, nói: "Nàng cứ yên tâm là được, ta không phải là người không hiểu chuyện. Sau khi ta thượng sơn, nhất định có thể trở thành đệ tử ngoan ngoãn nhất."
Nguyệt Lâm mỉm cười: "Vậy thì thật tạ ơn trời đất. Ngươi không làm mất hết mặt mũi Lao Sơn phái chúng ta, sư phụ ta đã rất cao hứng rồi."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ta hình như không có hư hỏng như nàng nói thì phải? Đúng rồi, sư phụ nàng có đáp ứng cho ta nhập phái không?"
Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, đến lúc đó ngươi tự mình đi hỏi sư nương đi. Có điều theo ta phân tích, khả năng thành công rất lớn. Chẳng phải ta đã sớm nói với ngươi sao? Ở Lao Sơn chúng ta, lời của sư nương so với sư nương còn dễ bảo hơn?"
Tiểu Ngưu gật gật đầu: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
Nguyệt Lâm dặn dò: "Sau khi lên núi, ngươi không nên lộ ra quan hệ tốt như vậy với ta, nếu không, ngươi sẽ mang phiền toái đến cho ta đó."
Tiểu Ngưu cười nói: "Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ không kiếm chuyện cho nàng đâu. Đúng rồi, đại thọ của sư phụ đã qua chưa?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Đã qua rồi, nhưng như vậy cũng tốt, ngươi có thể đỡ tốn chút tiền."
Tiểu Ngưu nói: "Tiền phải tiêu vẫn chẳng bớt được. Ta có chuyện muốn hỏi nàng. Giang tỷ tỷ, hi vọng tốt nhất nàng không nên gạt ta."
Nguyệt Lâm chớp chớp mỹ mục, hỏi: "Đó là chuyện gì ghê gớm thế? Thấy ngươi nói trịnh trọng như vậy."
Tiểu Ngưu đáp: "Ngày đó ở thành Trường An ta bị người bắt đi, nàng tới cứu ta nhưng không tìm thấy người. Ta muốn biết, về sau nàng làm sao biết ta đã thoát khỏi hiểm cảnh?"
Nguyệt Lâm dí ngón tay lên trán hắn một cái, giận dỗi nói: "Ai bảo bản lĩnh ngươi quá kém như vậy. Dễ dàng bị người ta giải quyết như vậy. Chuyện này mà truyền ra, ta cũng chẳng còn mặt mũi. Bọn họ nếu biết nam nhân Giang Nguyệt Lâm ta ưng ý lại không có bản lĩnh như thế."
Tiểu Ngưu an ủi: "Chuyện bản lĩnh, chúng ta có thể dần dần học mà. May mà Tiểu Ngưu ta còn trẻ. Học gì mà phải gấp gáp vậy. À, nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta đó."
Nguyệt Lâm liền đáp: "Điều này chẳng cần hỏi nhiều, tất nhiên là sư tỷ tới tìm ta, tỷ nói cho ta biết đã cứu ngươi đi rồi. Ta mới trút được gánh nặng trong lòng."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, nói: "Ta đây cũng cảm thấy kỳ quái, nếu nàng biết ta đã thoát hiểm, tại sao lại không chờ ta quay lại để chúng ta cùng đi chứ?"
Nguyệt Lâm ồ hai tiếng, nói: "Hỏi đi hỏi lại, ngươi là vì chuyện này à. Chuyện đó cũng cần phải nói cho ngươi, hi vọng sau khi nghe xong ngươi không tức giận."
Tiểu Ngưu trả lời: "Nàng yên tâm đi, ta sẽ không tức giận đâu. Tại sao ta có thể nổi giận với nàng chứ? Chúng ta đã là phu thê rồi mà."
Nghe thấy lời này, Nguyệt Lâm mới không cố kỵ chút nào nói nguyên nhân ra.