[Ma Đạo Tổ Sư – Đồng Nhân Văn] Bá Đạo Tổng Tài Yêu Thương Ta

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Lam Trạm đưa Ngụy Vô Tiện mua chút trang phục, cả đường đều nghe hắn lải nhải: “ Lam Trạm anh yên tâm, lần này nợ anh, về sau nhất định sẽ trả đủ.” [lấy thân báo đáp là đủ =)))]



“ Lam Trạm, tôi đã mua ba bộ âu phục rồi, vẫn phải mua nữa sao?” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Mua mua mua, anh thích thì mua.”



“ Lam Trạm, tôi không muốn mua đồ ngủ! Tuyệt đối không mua!” Lam Trạm ghé sát vào hắn, nói: “Vậy đêm nay ngủ ở phòng khách đi.” Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, đành phải mua, lại thấy bản thân có bệnh, ngày nào cũng dán lấy Lam Trạm. Nhưng nghĩ lại, bạn hồi nhỏ bây giờ mới gặp lại, âu cũng là duyên phận. Cuối cùng mặc cả mãi, mua được hai bộ đồ ngủ.



“ Lam Trạm, cũng đủ rồi nhẩy, tôi…tôi xách không nổi rồi!” Thật ra trên tay cũng chỉ có hai bộ đồ ngủ, ba đôi giày, nhưng hắn chả có chút hứng thủ nào với việc đi shopping này. Áo phông đã được thay bằng âu phục, đống đồ còn lại sẽ có người đưa về tận nhà, nhưng Lam Trạm chả buồn nói với hắn, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, đưa hắn đến phòng thu âm.



Lam Trạm đưa Ngụy Vô Tiện đến một nơi khá lạ, dù gì hắn cũng đã đánh một giấc, đến lúc tỉnh thì đã đến nơi. Nhìn xung quanh, nơi này khá đẹp, có chút giống công viên, một đường đi theo Lam Trạm bước trên cầu gỗ đến gần trung tâm hồ, kiến trúc phần lớn mang theo hương vị cổ kính, hình vẽ phác họa trên cột hành lang đều mang vẻ đẹp sông nước Giang Nam, kéo rèm cửa làm bằng gấm Tô Châu lên, đi vào bên trong lại là thiết kế mang khuynh hướng hiện đại, vô cùng phù hợp với phong cách của Lam Trạm.



Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã sống ở Giang gia, mẹ của Giang Trừng lại thích phong cách xa hoa, sau lại thành tiểu minh tinh, nhưng đối mặt với mấy người đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, phẩm vị sẽ kém hơn chút. Nhìn phòng nhỏ bài trí theo phong cách cổ xưa lại không mất đi tính hiện đại này, cổ kính lại không mất đi vẻ hoa lệ, nghe Lam Trạm giới thiệu, hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng, càng nghe càng không chịu nổi, kìm không được nói: “ Nè Lam Trạm, anh thật biết cách tiêu tiền, tòa nhà này đốt bao nhiêu tiền vậy, rèm cửa làm bằng gấm Tô Châu kia cũng là hàng thủ công nhỉ, tòa nhà này chỗ nào cũng là tiền, anh đúng là chịu chơi mà.” Lam Trạm cũng không để ý tới hắn, dẫn hắn tới phòng thu âm, đưa cho hắn một bản nhạc. Ngụy Vô Tiện chăm chú xem một lúc, nhìn thấy bài hát tên Trần Tình, biên soạn là Lam Vong Cơ, nhịn không được tấm tắc: “Lam Trạm anh thật có ý tứ, đại ân đại đức của ngài, tiểu nhân không có gì báo đáp được.”  Theo thói quen vứt ra một cái mị nhãn, lại nghe thấy câu “Hồ nháo” quen thuộc của Lam Trạm. Ngụy Vô Tiện cười ha ha một lúc mới ngừng lại, tiếp tục bàn bạc, không khỏi thấp giọng cảm khái: “Lam Trạm, có thể gặp lại anh, thật là tốt.”



Bên trong bản nhạc còn một đoạn độc tấu bằng tiếng sáo, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Đoạn độc tấu này không phải là tôi sẽ hoàn thành chứ?” Lam Trạm gật đầu, nói một câu khiến Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm: “ Kinh phí không đủ nên em phải tự làm.”



“ A…”



Hai người lại thương lượng thêm một lúc, Ngụy Vô Tiện sửa sửa một chút, sau đó bắt đầu luyện thử. Danh sư xuất cao đồ (Thầy giỏi sẽ đào tạo ra trò giỏi – Wikiquote), Ngụy Vô Tiện dù sao cũng là học trò của Giang Phong Miên, loay hoay một hồi cuối cùng cũng làm xong bản demo (bản  thu thử của một bài hát), đến lúc hoàn thiện tất cả trời cũng đã tối rồi. Hôm nay là rằm, ánh trăng phủ lên mặt hồ, vô cùng mĩ lệ.



“ Lam Trạm, nhà anh có thuyền không?”
Không thể phủ định rằng, Ôn Ninh tuy nhát gan nhưng lại cẩn thận, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng nghiêm túc kiểm tra, sau một thời gian cũng dần ổn định. Lam Trạm lại cho Ngụy Vô Tiện một chiếc xe, đều là Ôn Ninh ngày ngày đón đưa, mỗi đêm đưa hắn về nhà lam Trạm rồi mới chậm rãi lái xe về nhà chị gái.



Tiểu kịch trường by ê đít [ biên soạn lúc não đi chơi, đừng nghiêm túc quá =))]



Tiện: “Lam Trạm anh thật có ý tứ, đại ân đại đức của ngài, tiểu nhân không có gì báo đáp được.”



Nhị ca (nghĩ thầm): “ Lấy thân báo đáp.”



Tiện: “ Lam Trạm, có thể gặp lại anh, thật là tốt.”



Nhị ca: “ Hừ, em biết thế là tốt.”



Tiện: “Đoạn độc tấu này không phải là tôi sẽ hoàn thành chứ?”



Nhị ca: “ Kinh phí không đủ nên em phải tự làm.” [ Nội tâm: “ Nếu em muốn lấy thân để làm kinh phí tôi sẽ không ngại.”]



=> Vẫn cảm thấy tên truyện nên đổi là Ấu trĩ tổng tài yêu thương ta thì tốt hơn =)))